Bắt Đầu Từ Ꮆiết Heo Đến Học Cơ Giáp

Chương 12-1



Hoắc Tiểu Tiểu hơi nghiêng mặt, bàn chân đánh vào không khí nhưng Hoắc Tiểu Tiểu lại bắt được cổ chân hắn. Giơ tay, cánh tay nhỏ vung lên, Trương lão tam trực tiếp bị nhấc lên bay qua đầu Hoắc Tiểu Tiểu rồi tiếp đất." Bùm. " Trương lão tam bị đập đầu xuống đất. Cùng tiếng hét thảm thiết là tiếng nứt của sàn nhà.

Cả đại sảnh im lặng trong tích tắc. Một lát trong đại sảnh có người nói " là tôi hoa mắt ư?"

Khi câu này vang lên mọi người trong đại như được mở chốt. "Tôi cho rằng là cô bé ngoan ngoãn,sao có thể mạnh như vậy?"

Mẹ kiếp! Ngươi nhìn tốc độ của nó chưa? Thật là....."

Hoắc Tiểu Tiểu đầu sỏ gây tội buồn rầu nhìn sàn nhà nứt toác nghĩ " không biết có bắt đền tiền làm hỏng sàn không nữa?"

Đúng như dự đoán của Hoắc Tiểu Tiểu, không đến nữa phút nhân viên công tác ở tầng hai đi xuống.

" Chuyện gì xảy ra?" Một nữ nhân viên cao to chống nạnh đứng trước mặt Trương lão tam ngạo nghễ mắng" Ngày nào cũng không làm việc đứng đắn, suốt ngày ở đây gây rối! Thế nào đến tiền thất nghiệp cũng không cần nữa. "

Thịt trên người nữ nhân viên theo động tác của cô ta mà dung kịch liệt, nước miếng văng tư tung.

Trương lão tam đau đớn bò từ đất lên chỉ vào Hoắc Tiểu Tiểu mắng " đều tại đứa ăn mày này nó đi vào quấy rối, phá hoại của công còn động thủ đánh công dân, sàn nhà đều bị nó làm vỡ.

Nữ nhân viên nheo mắt đôi mắt vốn không lớn bây giờ chỉ nhìn thấy thịt mà không thấy mắt. Nữ nhân viên duỗi tay so chiều cao của Hoắc Tiểu Tiểu lại khom lưng nhìn vết nứt trên sàn nhà. Nữ nhân viên châm biếm nói " Này!tôi nói này Trương lão tam, bản lĩnh nói dối của anh ngày càng tăng. Đứa nhỏ này cao không đến đùi anh,sao anh không nói nó là cường giả cấp A? Tôi nói anh biết tìm lý do để trốn tránh trách nhiệm cũng cần động não. "

Trương lão tam nóng nảy " Đúng là nó đập, mặt tôi bị nó đập xưng. "

" Dừng, anh bị đánh là phải, anh nghe người ta nói quân phòng vệ đãi ngộ tốt sống chết muốn đi,kết quả đi có nửa ngày trưởng quan quân phòng vệ nói mình bệnh nặng muốn xuất ngũ, khiến trưởng quan người ta ngồi ở văn phòng tôi muốn người! Tôi không cách nào đuổi người đấy, anh biết không hả?

Trương lão tam đỏ mặt, nhỏ giọng giải thích " Chị Hà Hoa,tôi làm sao biết mình lại xui xẻo như vậy gặp thú triều 20 năm mới có một lần. "

"Được rồi, thích thế nào thì thế,đừng suốt ngày ngồi ở cửa trung tâm làm cản trở, đến thời điểm phát tiền thất nghiệp sẽ phát. "

Nữ nhân viên tên Hà Hoa xua tay,bộ như đuổi ruồi. Sàn nhà cũng không cần hắn bồi thường, người cả ngày mong tiền thất nghiệp, có tiền đền mới lạ. Sau khi đuổi Trương lão tam đi chống nạnh nói " nhìn cái gì mà nhìn. Hi vọng đến lúc quân phòng vệ tuyển người các người tích cực giống như bây giờ tích cực ăn dưa."

Hoắc Tiểu Tiểu chớp mắt, tưởng thừa dịp không ai chú ý định chuồn, ai biết được người chưa kịp xoay đã nghe âm thanh nữ nhân viên kia gọi lại "em bé, em đợi chút"

Hà Hoa quay người đẫm trên đôi giày da phát ra tiếng cạch cạch đến ngăn tủ trong đại sảnh lấy cái gì đó. Chờ cô đến gần Hoắc Tiểu Tiểu mới thấy, Hà Hoa cầm một ống dinh dưỡng dịch cấp thấp. Người phụ nữ béo đó đem dinh dưỡng dịch trong tay nhét vào ngực Hoắc Tiểu Tiểu " bạn nhỏ, em đói bụng sao? Ống dinh dưỡng dịch này cho cho em,uống xong thì em đi đi. Đợi lát nữa ra cửa rẽ phải có một viện phúc lợi,tuy em hơi bẩn nhưng khá xinh đẹp, nói không chừng ở vài ngày có người tới nhận nuôi em. "

Hoắc Tiểu Tiểu nhìn dinh dưỡng dịch trong tay mấy giây, trong lòng nháy mắt bị thứ gì đó đầy. Thế giới này dường như khác mạt thế khá lớn. "Cảm ơn chị nhưng em không phải tới xin ăn. " Hoắc Tiểu Tiểu đem ống dinh dưỡng dịch trong tay trả lại Hà Hoa "Em tới tìm công việc. "

Mặt mũi cô bé tuy bẩn thỉu nhưng đầy sức sống với đôi mắt hạnh nhân to tròn ngấn nước.

Biểu tình nghiêm túc khi trả dinh dưỡng dịch của Hoắc Tiểu Tiểu khiến Hà Hoa cảm thấy rất manh buồn cười nói "Em còn nhỏ đợi khi em lớn rồi nói. "

Đám người bên cạnh nhìn cảnh này cười nhạo nói " trẻ con còn tìm việc làm,tôi nói chị Hà Hoa chị đừng xen vào để bảo an vào tống nó ra không phải xong à.

Hoắc Tiểu Tiểu hơi nâng mắt,đôi mắt âm u lượt qua người vừa mở miệng nói chuyện.

Người đó chỉ cảm thấy mình giống như bị mãnh thú theo dõi, cả người không tự chủ được mà run lên. Đột nhiên nhớ tới bộ dạng đứa nhóc bạo lực này vừa quật ngã Trương lão tam, nháy mắt im miệng.

Hà Hoa không lưu ý đến động tác của Hoắc Tiểu Tiểu, chị tức giận liếc xéo người nọ " Ngươi câm miệng. "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.