Tình Yêu Bắt Đầu Từ Lời Nói Dối

Chương 4: Hôm nay tiểu nói dối phản công chồng



Lương Huấn Thần không hiểu nổi, tại sao hắn vừa tỉnh lại cả thế giới đều thay đổi chóng mặt.

Hắn còn nhớ lúc Uông Mộc Nhan hung hăng lấy chai rượu đập vào đầu hắn, còn nhớ tên Omega đáng giận này luôn là dáng vẻ cao cao tại thượng, dương dương tự đắc, nhưng giờ đây tất thảy bất đồng.

“Tôi bây giờ…35 tuổi?” Hắn vừa nói, thiếu chút nữa cười ra tiếng, “Tôi bị chai rượu đập vào đầu rồi ngủ mê man bảy năm? Đùa gì thế.”

Hắn dĩ nhiên không có hôn mê bảy năm, chẳng qua bảy năm này, hắn cũng không nhớ được những chuyện đã qua mà thôi.

Uông Mộc Nhan khẽ mấp máy, nhưng không nói ra được nửa chữ.

“Cậu nói gì đi, cũng không phải bị câm.”

Uông Mộc Nhan cúi đầu không dám nhìn hắn, Lương Huân Thần chỉ cảm thấy trong lòng có gì đó khó chịu.

“Nói chuyện nể mặt chút đi!” Uông Mộc Hiên bảo hộ cho em trai, không mấy vui vẻ hung hăng trợn em rể, “Cậu đang cay nghiệt ai?”

Lương Huân Thần run mi, lại bắt đầu quan sát Uông Mộc Nhan đang yên lặng nãy giờ – gầy quá.

Trong ấn tượng của Lương Huân Thần, Omega này ngay cả đi xuống lầu vứt rác còn phải ăn mặc đẹp đẽ, thế mà bây giờ cả người lại nhếch nhác.

Cậu chưa kịp đổi quần áo ngủ, trên người chỉ có một bộ quần áo hở cổ, nhìn thế nào cũng là miễn cưỡng ngăn cản gió đêm lạnh lùng. Đồ ngủ cũng không đổi, bên đùi phải còn có vết dơ, giống như là đã té ngã ở trên đường, ngay cả phủi cũng chưa mà đã vội vã đi tiếp. Trên chân có mang giày, vớ thì một bên trắng một bên xanh, không biết làm sao mà mang cho được.

Lòng Lương Huân Thần không nặng không nhẹ bị đánh một quyền. Hắn phát hiện mình có chút đau lòng, đây đúng là một ý niệm buồn cười.

Uông Mộc Nhan có lẽ đã phát giác được ánh mắt của người kia, nhưng cậu lại không dám ngẩng đầu, cứ cúi đầu vì không muốn nhìn Alpha đã trở nên xa lạ này.

“Tay cậu sao rồi?”

Nghe được thanh âm Lương Huân Thần vang lên, Uông Mộc Nhan mới phát hiện, cậu nãy giờ lại vô ý vuốt ve vết thương ở mu bàn tay, dịch máu đã đọng lại bị chảy ra ngoài, lại bị cậu qua loa lau.

“…Không có gì.”

Tên dối trá thấp thỏm, tùy tiện xé băng cá nhân dán lên miệng vết thương đang rướm máu, nhưng lại bị người kia phát hiện ra chút chuyện.

Lương Huân Thần kỳ quái nhìn chằm chằm ngón áp út nơi bàn tay trái cậu ánh lên chiếc vòng màu bạc, cười khẩy nói.

“Cậu kết hôn rồi? Không biết là ai xấu số thế.” Lương Huân Thần không hiểu sao lòng mình lại đau đớn khó hiểu, nhưng hắn vẫn dùng những từ ngữ khắc nghiệt nhất hóa thành lưỡi dao sắc bén, đầy thô lỗ.

Hắn muốn dùng sự lỗ mãng để chém đứt dòng cảm xúc vô dụng này, hắn nói, “Kết hôn với cậu, chắc đoản mệnh lắm.”

“Lương Huân Thần!” Uông Mộc Hiên cảm thấy người này miệng chó không mọc được ngà voi [1], gã theo bản năng lo lắng nhìn về phía em trai, như dự đoán gã thấy Mộc Nhan cả người khổ sở run rẩy.

Uông Mộc Nhan cảm thấy không khí trong phòng bệnh như bị rút sạch, lồng ngực thật khó chịu. Cậu bị người mà cậu yêu hung hăng nắm lấy thứ mềm yếu nhất, bóp mạnh làm cậu sắp nghẹt thở.

Đúng là người kia nói không sai.

Kết hôn với mình, có thể sẽ đoản thọ.

Nếu không phải vì ở chung một chỗ với mình, bây giờ người nằm trên giường bệnh sẽ là cậu, bị thương cũng là cậu..

Ít ra, Lương Huân Thần sẽ sống thật tốt, sẽ không đau khổ.

Lương Huân Thần thấy Uông Mộc Nhan run rẩy liền bắt đầu hối hận, hắn không nên nói ra lời này, nhìn người kia dáng vẻ khổ sở, trong lòng hắn cũng chẳng hề sung sướng gì.

“Em…”

“Anh nói đúng!”

Uông Mộc Nhan cắt đứt lời giải thích của hắn, từ từ ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn về phía Alpha.

“Kết hôn với em đúng là sẽ đoản thọ.”

Sắc mặt Uông Mộc Nhan trắng bệch, so với người trên giường bệnh kia càng yếu ớt hơn, nhưng thập phần cao ngạo.

“Cho nên anh, chính là người em đã kết hôn.”

Cậu tiến về phía Alpha đang sửng sốt kia, kéo tay trái Lương Huân Thần lên, phía trên là chiếc nhẫn cưới đã bị chủ nhân nó quên mất, lấp lánh dưới ánh đèn thật đẹp mắt.

“Hận em sao?”

Uông Mộc Nhan mỉm cười, thế nhưng nước mắt lại lăn xuống, lăn trên má rồi rơi xuống.

“Muốn trả thù thì hãy mau chóng khỏe lại.”

Chỉ cần anh khỏe mạnh, hận em cũng được.

—-

[1] Nguyên văn là “狗嘴里吐不出象牙”, Hán Việt là “Cẩu chủy lý thổ bất xuất tượng nha” ý chỉ người xuất không nói ra được lời tốt đẹp nào. Trích từ 《Nguyên khúc tuyển · Ngộ thượng hoàng 》 đệ nhất chiết: “Phụ thân hòa giá đẳng đông tây, hữu thập yêu hảo thoại, giảng xuất thập yêu công lý lai, cẩu khẩu lý thổ bất xuất tượng nha.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.