Tình Yêu Bắt Đầu Từ Lời Nói Dối

Chương 44: Hôm nay tiểu nói dối phớt lờ người ta



”Ba lớn ơi, chúng ta về nhà nhà ạ?”

Lương Huân Thần để bé con nằm trong lồng ngực mình, trước mắt đều là màu xanh thẫm.

“Ừ, về nhà nhà.” Hắn miễn cưỡng cười, ép nội tâm đang sôi trào xuống, dỗ dành đứa trẻ ngoan, “Ba lớn tới đón con có vui không nào?”

“Vui ạ!” Đoàn Đoàn hết sức phấn khởi, cũng không hiểu được phiền muộn của người lớn, nhóc đi theo ba lớn lên xe, ngoan ngoãn ngồi vào ghế trẻ em. Đoàn Đoàn ngó trái ngó phải một hồi, xong thấy bất an.

Lương Huân Thần ở kính chiếu hậu nhìn thấy sắc mặt bạn nhỏ ngày càng kém, ân cần hỏi.

“Anh bạn nhỏ Đoàn Đoàn làm sao vậy?”

“Ba đâu ạ?” Đoàn Đoàn có chút bất an lắc qua lắc lại, “Sao ba chưa tới đón Đoàn Đoàn dạ.”

“Ba con…” Lương Huân Thần ngập ngừng, “Ba con có chút việc, không thể tới đón Đoàn Đoàn được.”

Lương Huân Thần có chút đau đầu, ngày hôm qua hắn lỡ mồm chọc cho Uông Mộc Nhan không thèm để ý hắn.

——-

”Anh nói gì cơ?” Lương Huân Thần ‘kia’ rất yêu em?” Uông Mộc Nhan giận đến mức cắn cả môi, “Vậy em không còn lời gì để nói với Lương Huân Thần ‘này’ hết.”

“Ý tôi không phải vậy…”

“Được rồi, em hiểu ý anh mà.” Uông Mộc Nhan từ trong vali đứng lên, “Em sẽ giải quyết mọi chuyện xong xuôi, anh đừng lo lắng.”

Sau đó hoa chi tử lại mặc vào chiếc áo giáp cứng rắn, tức giận nhốt mình trong phòng bé con Đoàn đoàn, từ chối mọi trao đổi.

Lương Huân Thần cả đêm khó ngủ, trời vừa sáng thì tới đón bé con Đoàn Đoàn về nhà, tìm cho mình chút việc để làm.

——

”Omega bây giờ đều thế này phải không? Lúc thì buồn lúc thì giận.”

Lương Huân Thần thở dài, vô ý lầm bầm ra tiếng.

Từ lúc hắn tỉnh dậy đến bây giờ, thời gian đã trôi qua lâu như vậy. Hắn và Uông Mộc Nhan ngay cả một câu ôn hòa nhã nhặn cũng không nói được.

Bảy năm trước mến mộ và hiểu lầm, lời nói dối sau lần bị thương bất ngờ, lời nói dối dẫn tới hôn nhân, con và gia đình của bọn họ, còn có quá khứ bị hắn bỏ quên.

Vấn đề giữa bọn họ như là sợi gai quấn vào nhau, mang theo đau đớn khi bị gai nhọn đâm phải, dù cố gắng cởi dây nhưng theo đó cũng là máu thịt, tê dại cả hệ thần kinh mẫn cảm.[1]

Lương Huân Thần ngẫm nghĩ, có  lẽ đây chính là lý do khiến tiểu nói dối luôn khóc nức nở.

Bởi vì Uông Mộc Nhan luôn lựa chọn hướng giải quyết vấn đề là dùng mồi lửa đốt cháy hết thảy vướng mắt, liên hệ giữa họ. Tự trói buộc mình, vứt bỏ toàn bộ đoạn tình cảm này.

“Nhưng, nhưng Omega vốn là vật được giữ trong tay để nâng niu!” Giọng trẻ con khe khẽ cắt đứt mạch tiếng lòng của Lương Huân Thần, bé con của hắn đã giúp hắn trả lời vấn đề này, “Là ba lớn dạy Đoàn Đoàn á, ba lớn nói với Đoàn Đoàn nếu Omega mà hay cáu kỉnh là do sợ không có ai thương, mới cố ý đẩy mọi người ra xa mình á.”

Anh bạn nhỏ nói lời đứng đắn không hề giống trẻ con tý nào.

“Ba lớn nói sẽ luôn yêu thương ba Nhan Nhan. Ba Nhan Nhan sợ nhất ở một mình, Đoàn Đoàn biết ạ.”

“Vậy bé Đoàn Đoàn dạy ba lớn một chút nhé?” Lương Huân Thần nhìn bé con nhà mình, bé một nửa thì giống mình một nửa thì giống một người khác. “Ba Nhan Nhan làm sai nhưng mà ba lớn cũng không đúng, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

“… Đoàn Đoàn hông biết ạ.” Bạn nhỏ cảm thấy vấn đề này rất khó, bé ôm đầu suy nghĩ nửa này, ủ rủ nói, “Đoàn Đoàn chỉ biết mỗi lần mình hông ngoan thì ba Nhan Nhan sẽ siêu tức giận, khẽ tay Đoàn Đoàn rồi dạy dỗ một trận nhưng sau đó vẫn sẽ hun hun Đoàn Đoàn ạ.”

“Thật à?” Lương Huân Thần tựa như nhớ lại bộ dạng tiểu nói dối nghiêm mặt dạy dỗ anh bạn nhỏ, hắn không nhịn được cười ra tiếng nhưng vẫn không gợi lại chút ký ức gì cả.

“Bởi vì dù cho Đoàn Đoàn có làm ba Nhan Nhan tức giận quài…” Đoàn – thầy giáo nhỏ – Đoàn nghiêm túc cau mày, “Đoàn Đoàn vẫn là Đoàn Đoàn của ba Nhan Nhan.”

Lương Huân Thần nghe lời con trẻ nói mà màu sắc con ngươi thêm thẫm, rốt cuộc suy nghĩ nãy giờ, hắn cuối cùng cũng biết mình muốn làm gì rồi. Hắn muốn cởi đi sợi dây gai bó buộc trên người hắn và Uông Mộc Nhan thuở bắt đầu, thẳng thắn giải quyết mối nguy tiềm tàng mà những chuyện cũ năm đó mang lại.

Vì con của bọn họ, vì Uông Mộc Nhan đã chịu đủ giày vò.

Cũng vì bản thân không kiềm được mà trầm mê.

“Chúng ta đi tìm ba Nhan Nhan nhé?”

Lương Huân Thần nói với đứa trẻ, hắn không thể để cho Uông Mộc Nhan luôn trốn tránh tiêu cực được nữa.

Bọn họ dù sao cũng đã là người một nhà, sao có thể nói chia tay là chia tay liền được.

——-

[1] Nguyên văn “他们之间的问题像是乱麻一样的缠绕在一起, 带着倒钩的刺捆绑在身上, 不管拼命想把哪一根枷 锁狠狠拽掉, 都拉扯着血肉, 疼到敏感的神经.”: Đoạn này mình đọc mình không hiểu nhiều + rõ lắm, mình đã cố biến tấu nó theo các nghĩa khác nhau mà mình tham khảo từ qt, gg dịch, wikidich.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.