Lần đầu tiên Uông Mộc Nhan rung động vì một Alpha chính là lúc được Lương Huân Thần cõng ở trên lưng.
“Em tự đi được mà.”
“Đừng có làm màu.” Alpha xóc lại Omega trên lưng, so với cậu còn tinh tế hơn, nói, “Chân cũng sưng một cục rồi, còn đi được à?”
Uông Mộc Nhan lúc này mới im miệng, sau do dự nửa ngày mới thốt được một câu.
“Vậy… cảm ơn anh.”
Khi đó, Uông Mộc Nhan vừa mới làm sinh viên đại học không lâu, thậm chí lúc đó cậu không hề nghĩ đến chuyện muốn cùng ai đó phát triển quan hệ yêu đương.
Cậu còn vạch ra ‘gu’ người yêu lý tưởng, chuẩn xác đến cả màu sắc con ngươi.
Nhưng mà trong khoảnh khắc tim đập thình thịch, tất cả đều hiện lên hình dáng của một người.
“Sau này không nhìn thấy đường thì buổi tối đừng có đi ra đường một mình, lần này té cầu thang đụng phải tôi, lần sau có té cũng không có hên vậy đâu. Hơn nữa, cậu bị quáng gà đi ra ngoài phải cẩn thận nghe chưa? Mặc dù chúng ta đang ở trong trường nhưng cũng phải chú ý an toàn, lỡ như gặp phải tên nào lòng dạ bất chính thì một Omega tay không tất sắt như cậu phải làm sao hả… đàn em Uông?” Đàn anh Lương nói liên tục một hồi, đành cười, “Tôi thừa nhận là mình nói hơi nhiều, nhưng cậu cũng đừng nghe qua tai trái rồi lọt qua tai phải nhé.”
“Em không…”
Không có chê anh dài dòng đâu.
Uông Mộc Nhan vùi mặt thật sâu vào bả vai của Alpha.
Cậu chỉ đang suy nghĩ, tại sao Alpha này lúc giáo huấn người khác còn quyến rũ như vậy.
Cậu thích lắm.
————-
“Ba ơi! Cố lên! Ba ơi! Cố lên!”
Uông Mộc Nhan cẩn thận cầm cái cốc để nước trong cốc không vì chạy nhanh mà tràn ra ngoài.
Alpha của cậu cõng cậu được mấy vòng, hơi thở cũng nặng nề không ít, Uông Mộc Nhan lấy tay áo lau mồ hôi cho hắn, tận đáy lòng thấy yên ổn khó mà giải thích.
“Không sao, tôi không mệt.”
“Ừm.”
Uông Mộc Nhan đáp lời, len lén nhìn gò má của hắn.
Lương tiên sinh bên cạnh cậu đây với đàn anh Lương năm đó còn đẹp trai hơn.
Lương Huân Thần là một vị Alpha vô cùng xuất sắc, điều này cậu sớm đã biết rồi, nhưng suy đi tính lại người này còn tuyệt vời hơn cậu nghĩ rất nhiều.
Một vị Alpha biết săn sóc, quan tâm người bên cạnh, hiền lành còn có tinh thần trách nhiệm, cũng chẳng có lý do gì năm đó lại ghét mình vậy cả.
Có thể Uông Mộc Nhan cậu mới là kẻ xấu xa rồi.
————-
“Đoàn Đoàn nhà mình được hạng nhất nè, có vui hông ạ?”
Anh bạn nhỏ chạy tới với khuôn mặt ửng hồng, cả người như một quả táo đang rơi nước tí tách, đáng yêu đến mức khiến người ta muốn cắn một miếng.
“Vui chứ!”
Uông Mộc Nhan nhìn anh bạn nhỏ thích thú như thế cũng thấy có chút ngại ngùng, cậu thiếu chút nữa đã làm tạ cho bé con rồi.
Nhưng bé Đoàn Đoàn lại cầm chiếc huy chương nhỏ chạy đến trước mặt cậu, vui vẻ nói: “Ba ơi, cúi đầu xuống đi ạ!”
Cậu cúi đầu xuống, huy chương lớn làm bằng sô-cô-la cũng được đeo lên cổ cậu.
“Ba cũng là hạng nhất!”
Cục cưng của cậu sao lại ngoan ngoãn như vậy chứ, tim người cha già cũng muốn nhũn ra.
Cậu đang cảm động đột nhiên có ai đó gọi.
“Uông Mộc Nhan!” Thanh âm người kia mừng rỡ xen lẫn khó tin, “Cậu là Uông Mộc Nhan đúng không?”
“Ừ?”
Uông Mộc Nhan cố nhìn kỹ người này.
“Không ngờ là cậu, cậu cũng tới tham gia ‘Đại hội thể thao dành cho cha mẹ và con cái’ à.” Alpha này cao to, ưa nhìn, nhìn là biết sau khi kết hôn rất hạnh phúc, cười ha ha chào hỏi cậu, “Sau khi tốt nghiệp đại học cũng chưa gặp cậu lần nào, không ngờ lại gặp nhau chỗ này, có duyên ghê.”
Uông Mộc Nhan cố gắng nửa ngày nhưng vẫn không thể nhớ ra tên vị bạn học cũ này, chỉ đành gật đầu lấy lệ.
“Đúng vậy.”
Vị bạn học cũ này trên tay đang ôm con trẻ, trong giọng nói tràn ngập sự háo hức vì xa cách nhau từ lâu.
“Chồng cậu cũng tới à? Ban đầu cậu bảo tôi làm ‘lá chắn’ ấy hả, ha ha ha ha, tôi thật muốn ngó coi anh ta thế nào.”
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, ông bạn kia bên này còn đang hăng say nói thì Lương Huân Thần đã cầm bình nước trở lại.
“Uông Mộc…”
“Đã lâu không gặp ha đàn anh Lương!” Bạn học cũ ngó thấy người liền ngầm hiểu cười híp mắt.