Bắt Đầu Từ Show Sinh Tồn Nơi Hoang Dã

Chương 13





“Tôi vừa thấy một con cua chui vào khe đá, cô chỉ cần tuỳ tiện sờ một chút là có thể bắt nó ra mà?”Cho dù không phải là đồ của mình, nhưng chứng kiến nó bị lãng phí vứt bỏ, cảm giác đau lòng như ruột gan đứt từng khúc.

Anh hùng bàn phím đang chiến đấu hăng say.

Đặc biệt là khi thấy Trịnh Diêu từ bỏ một đống hải sản tươi ngon như vậy chỉ để nhặt một cục đá, cư dân mạng càng phẫn nộ đến không nói nên lời.


Cục đá có gì hay ho? Mò cua bắt ốc không phải hay hơn sao?“Khoan đã, hình như có gì đó sai sai.

”“Hình như tôi bị ảo giác, tôi vừa mới thấy một cục đá biến mất?”“Có mù hay không! Rõ ràng là nước biển dâng lên nên đã nhấn chìm cục đá!”Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, từng đợt sóng đánh vào bờ, cơn sóng mạnh đến mức khiến cho tảng đá ngầm bên cạnh bị vỡ nát.

Đá vụn xoay tròn trong xoáy nước, cuối cùng chìm nghỉm mất tăm.

Không dám tưởng tượng nếu đó là người thì tình cảnh sẽ như thế nào.

Phần bình luận trên livestream bỗng yên tĩnh đến lạ thường.


Một lúc lâu sau, có người mới gượng gạo lên tiếng: “Ha ha… Đùa thôi đúng không……”Ừm, là trùng hợp.

Chắc chắn là trùng hợp!*Mới đầu, Trình Tiêu không đánh giá cao hành động của Trịnh Diêu.

Ra biển bắt hải sản, nói thì dễ nhưng làm thì khó.

Ngay cả ngư dân đầy kinh nghiệm cũng có lúc trắng tay đói bụng, càng đừng nói là một tay mơ như Trịnh Tú.

Mãi cho đến khi cậu thấy cô gái trên màn hình nhặt đủ loại ốc biển nhẹ nhàng như đang đi thu gom rác, thậm chí còn bắt được cua, Trình Tiêu mới phát hiện mình sai quá sai.


…… Chẳng lẽ là ký ức của cậu có vấn đề?Lúc được mẹ dẫn đi du lịch khi còn nhỏ, cậu nhớ rõ ràng chuyện mò cua bắt ốc trên biển là rất khó.

Trình Tiêu đặt di động xuống, trầm tư một lúc lâu sau rồi mới xốc lại tinh thần.

“Hả? Cậu muốn đi đâu vậy?” Trong lúc đang đánh răng, Hứa Vi hoảng sợ khi chứng kiến đồng đội của mình khua tay múa chân chạy như điên về phía bãi biển, dáng vẻ hưng phấn như chuẩn bị đi nhặt vàng.

Nửa tiếng sau, chờ Hứa Vi đuổi theo ra biển, đập vào mắt là hình ảnh Trình Tiêu hồn xiêu phách lạc xách một chiếc thùng rỗng đứng như tượng tạc, trong miệng không ngừng lẩm bẩm:“Không thể nào… Không thể như vậy được……”Ngay cả Trịnh Tú cũng có thể, vậy sao tới lượt cậu thì lại không thể?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.