Bắt Đầu Từ Show Sinh Tồn Nơi Hoang Dã

Chương 9





“Tôi cảm thấy dựa vào tình huống hiện tại của cô ấy, từ bỏ sớm chừng nào thì hay chừng đó.

” Tuy rằng lời nói của Trình Tiêu không dễ nghe, nhưng cũng là sự thật.

Hứa Vi thở dài.

Cô cũng biết lời nói của Trình Tiêu là sự thật, có lẽ là có người cố ý làm khó cô ấy.


Nhưng ở trong giới giải trí, không có ai muốn gặp chuyện phiền phức, cho nên có nhìn thấy cũng chỉ có thể giả vờ như không thấy.

“Khoan đã, cô ấy đang cầm gì trong tay vậy?” Trong lúc Hứa Vi đang suy nghĩ miên man, Trình Tiêu đã không nhịn được mà lên tiếng.

Trên màn hình, sau khi biến mất gần một tiếng, Trịnh Tú cuối cùng cũng quay trở lại.

Trong tay cô cầm một nhúm lông xù xù, nhìn kỹ thì thấy nhúm lông hình như còn đang động đậy.

“……… Con thỏ???!!!”“Trời đất, sao cô ta làm được?” Bình luận trên livestream cũng sôi trào.

Nhưng cho dù bọn họ có tò mò đến phát điên thì chuyện này cũng không có đáp án.

Trịnh Diêu cũng có chút bất ngờ và vui sướиɠ.

Cô không ngờ rằng hòn đảo thoạt nhìn tầm thường này thế mà lại có nhiều đồ ăn dự trữ đến như vậy.


Vốn dĩ, Trịnh Diêu đã chuẩn bị sẵn tâm lý là sẽ bị đói, nào ngờ vừa vào rừng chưa được bao lâu, cô đã chú ý đến sự khác thường của bùn đất xung quanh.

Đó là dấu chân của một loại động vật nhỏ, hơn nữa còn có… một ít phân vẫn còn mới.

Thay đổi thân thể nên không quen tay, suýt chút nữa đã để nó chạy thoát.

Đầu tiên, Trịnh Diêu nhẹ nhàng vuốt ve chú thỏ xám bị thương trong tay, chờ con thỏ thả lỏng hơn, cô run run tay, nhanh nhẹn dứt khoát mà cắt cổ con thỏ.

Máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ cát vàng.

“Hừ, phụ nữ quả nhiên mềm lòng… Á đù!” Cách màn hình, khán giả ai ai cũng kinh ngạc.

Sao cô ấy có thể vừa mỉm cười dịu dàng vừa gϊếŧ chết một sinh mạng được!?Trình Tiêu và Hứa Vi ở cách vách cũng vô thức giơ tay sờ cổ.

Hai người họ ngay cả một con gà cũng không dám gϊếŧ, chính là loại… thanh niên vô dụng, nhìn thấy con cá cũng bó tay không biết phải làm sao.

Ừm, cảnh tượng vừa rồi có thể nói là vô cùng ấn tượng, để lại ấn tượng sâu sắc cho tất cả mọi người.


“… Đây thật sự là bánh bèo vô dụng mà chúng ta biết đến hay sao?”“Bị đẩy vào đường cùng, nếu như không phản kháng thì cũng chỉ còn đường chết mà thôi.

”“Chỉ gϊếŧ một con thỏ mà thôi.

” Trình Tiêu ra vẻ nhẹ nhàng: “Cô ấy không có bật lửa, căn bản không thể ăn được.

”Tất cả trang bị mà tổ tiết mục chuẩn bị cho cô đều dồn vào ngõ cụt.

Vừa dứt lời không bao lâu, một làn sương khói bay lên, sau đó “Bùm” một tiếng, ngọn lửa đỏ rực xuất hiện.

Trình Tiêu: “……”Hứa Vi: “……”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.