Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 108: Tiền cậu tiêu do chính cậu kiếm được sao?”



Bữa liên hoan hôm nay kéo dài đến  

             8:30, tất cả mọi người đều ăn uống no say tâm trạng cực kỳ thoải mái.  

             Triệu Dật gọi tất cả bạn học cùng đứng trước cửa của nhà hàng lẩu. Cả bọn cầm theo dải biểu ngữ, chụp một tấm ảnh chung cả lớp.  

             Thứ tự đứng vẫn dựa theo sự sắp xếp trước đây, nam nữ xen kẽ. Từng người đều giơ tay chữ V, nét mặt tươi cười như hoa.  

             Triệu Dật cười nói: “Tôi tuyên bố! Sự kiện tụ hội lần thứ nhất của lớp chúng ta kết thúc mỹ mãn. Bây giờ chỉ còn lại một chuyện cuối cùng, đó chính là mời các anh chàng ga lăng của chúng ta hộ tống các cô gái an toàn trở về trường học. Đương nhiên, nếu còn ai chưa nói hết câu chuyện, hoặc lo lắng cơm tối ăn nhiều sẽ béo lên, có thể ra ngoài đường lớn đi dạo một lát......”  

             Cả đám lại được một hồi cười vang. Tiếp đó, mọi người phân chia thành từng đôi riêng lẻ tự mình tản ra.  

             Triệu Dật nhìn thấy các bạn học đã rời đi, lúc này mới quay người trở lại trong tiệm. Hắn hướng về phía cửa hàng trưởng mỉm cười nói: “Bữa hôm nay hết bao nhiêu tiền?”  

             Ngụy Xuyên đứng ngay ở bên cạnh, lần nữa tận lực cố gắng thuyết phục: “Anh Dật! Thật sự không cần......”  

             Triệu Dật ngắt lời Ngụy Xuyên, cười nói: “Dừng! Đã nói trước rồi, chuyện nào ra chuyện đấy. Nếu lần sau anh mời tôi ăn lẩu, tôi tuyệt đối không bỏ tiền!”  

             Ngụy Xuyên bất đắc dĩ, hướng về phía cửa hàng trưởng vẫy tay nói: “Tính tiền cho anh ta.”  

             Ngụy Xuyên biết Triệu Dật căn bản không thiếu chút tiền này.  

             Phải biết, hắn vừa thuê một lúc hai mặt tiền để mở cửa hàng, một lần mang theo 5 triệu đi mua danh mã hai tuổi. Tiêu tiền như vậy, hắn còn cần tham một chút lợi ích này sao?  

             Lúc trước Triệu Dật đã mời hắn uống một buổi tiệc rượu, hôm nay vốn định trả lại cái nhân tình kia. Thế nhưng người ta căn bản không đồng ý, hắn nghĩ muốn trả lại một cái nhân tình vậy mà cũng không được.  

             Không chỉ có thế, Triệu Dật còn đề xuất một cái ý tưởng, giúp hắn có được một cái sự kiện quảng bá tuyệt vời như thế cho nhà hàng.  

             Mặc dù hiệu quả còn không biết thế nào, nhưng Ngụy Xuyên cũng không từ chối. Hắn cảm thấy nếu kế hoạch này phối hợp với vài đặc sắc của tiệm lẩu, kết quả chắc hẳn sẽ không tệ. Điều này tương đương với việc hắn lại thiếu Triệu Dật một cái ân tình không lớn không nhỏ.  

             Quản lý cửa hàng đưa ra hóa đơn buổi liên hoan, mỉm cười nói: "Tổng cộng là 6,148 tệ..."”  

             Triệu Dật cầm điện thoại di động lên, tiện tay quét mã trả tiền. Trong lòng hắn thầm nhủ, mấy người này thật quá kém. Bình quân một người chỉ mới 150 tệ, cũng không biết gọi đồ đắt mà sử dụng?  

             “Hệ thống, sử dụng thẻ ăn lẩu vui vẻ.”  

             “Đinh! Trước mắt ký chủ đã tiêu phí 6,148 tệ, sử dụng thẻ ăn lẩu vui vẻ. Hoàn tiền bội số là 1-10 lần, hoàn tiền bội số ngẫu nhiên là......9 lần. Có tổng cộng 41 người tham gia buổi tiệc, đối với lần tiêu phí này có độ hài lòng là 401.8 điểm ( một người max điểm 10 ) bội số tăng thêm là 40.1 cho nên công thức tính toán hoàn tiền là 6,148x9x40.18.  

             Kết quả, số tiền hoàn lại là 2,223,239.76 tệ, số tiền đã được lưu vào hệ thống, tuỳ ý có thể rút ra.”  

             2 triệu 220 ngàn!  

             Không tệ!  

             Lần tụ hội này mình đã phải hao tâm tổn sức, thậm chí còn phải tìm người diễn kịch với mình. Cũng may công sức của mình xem như không uổng phí, chung quy là đã thu hoạch tới tay!  

             Triệu Dật liếc mắt nhìn bảng thông tin của hệ thống, liếc qua hạn ngạch tiền của bản thân.   

             x.x.8 tệ.  

             Tiền gửi ngân hàng đã đột phá 10 triệu!  

             Khoảng cách đến 15 triệu lại tiến thêm một đoạn .  

             Chờ đủ 15 triệu lập tức đi vun tiền tiêu pha một phen.  

             Triệu Dật cất điện thoại di động, hướng về phía Ngụy Xuyên phất phất tay: “Anh Xuyên! Tôi đi về trước đây!”  

             Ngụy Xuyên quay qua, với tay cầm lên một chồng vé ưu đãi. Hắn không thèm đếm, trực tiếp nhét cho Triệu Dật: “Đây là một ít vé ưu đãi của nhà hàng. Không phải anh Dật thường xuyên làm hoạt động sao, mấy tấm vé này có thể đem ra làm quà rút thưởng cho các bạn học, vẫn là rất thiết thực đó nha.....”  

             Triệu Dật cười cười giơ tay tiếp nhận, nhìn một chút, nói: “Cái này đúng là không tệ! Làm hoạt động gì đều sẽ cần dùng đến. Được, cái này tôi thu, cảm ơn!”  

             Ngụy Xuyên cười nói: “Nên nói cảm ơn là tôi mới phải! Anh chiếu cố việc làm ăn của tôi hơn nữa còn giúp bày kế. Trước tiên tôi sẽ thực hiện ý tưởng của anh, sau này sẽ đích thân mời anh ăn bữa cơm để cảm ơn!”  

             “Lại khách sáo!!”  

             Triệu Dật khoát tay áo, rời khỏi tiệm lẩu. Ra đến cửa tiệm, không ngờ nhìn thấy Sở Lê Lê đang đứng nghịch điện thoại ở đấy.  

             “Sao cô còn chưa đi về?”  

             Sở Lê Lê ngẩng đầu, hé miệng cười cười: “Cậu quên rồi sao! Còn một việc cuối cùng, đó chính là mời các anh chàng ga lăng của chúng ta đưa mấy cô gái an toàn trở về trường học......”  

             Triệu Dật im lặng: “Đi thôi.”  

             Hôm nay Sở Lê Lê ăn mặc rất thời  

             thượng và rất thành thục. Cô còn đeo một cái túi xách mini, giống như một cô  

             gái thành phố sành điệu. Nhưng khi đi cạnh Triệu Dật, không hề làm giảm đi  

             khí chất trầm ổn cùng bình tĩnh của Triệu Dật.  

             “Lý do gì chủ nhà hàng không muốn thu tiền của cậu?”  

             Triệu Dật cười nói: “Tuần trước tôi có mời bọn họ đến quán bar uống rượu một lần, có lẽ anh ta muốn trả ân tình cho tôi.”  

             Sở Lê Lê tò mò hỏi: “Hôm nay chắc cũng phải tốn tầm 6 – 7 ngàn nha? Dùng sáu, bảy ngàn để trả một cái ân tình, chắc tiệc rượu hôm đó cậu tốn không ít nhỉ?  

             Triệu Dật cười cười: “Không phải ít.”  

             Ánh mắt Sở Lê Lê có tia sáng hiện ra: “Tiền cậu tiêu do chính cậu kiếm được sao?”  

             “Ừ.”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.