Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 116: “Cũng đi mua ngựa sao?”



Chương 116: Mỹ nữ kỵ sư  

             Tại sân bay, Triệu Dật và Đặng Lâm gặp nhau. Ở bên cạnh Đặng Lâm còn có một người phụ nữ dáng vẻ rất xinh đẹp, khí chất dịu dàng. Người này ước chừng ba mươi bảy ba mươi tám tuổi.  

             “Anh Đặng! Vị này là...”  

             Đặng Lâm cười nói: “Phương Nguyệt! Chị dâu của cậu, nhân dịp đi mua ngựa sẵn tiện ra nước ngoài dạo chơi một chút, xem như là đi du lịch.”  

             “Chào chị dâu!”  

             Phương Nguyệt cười nói: “Triệu Dật chào cậu! Nghe anh Đặng nói, lúc trước cậu dùng một con ngựa bình thường của câu lạc bộ mà giành được chiến thắng, xem ra rất lợi hại đó nha.”  

             Triệu Dật cười ha hả đáp lại: “Có lẽ là do con ngựa số 28 ngày đó bị trường đua ngựa kích thích, cho nên nổi điển muốn giành chiến thắng một lần.”  

             Đặng Lâm cười nói: “Chú em đúng là không thành thật. Ha ha ha khẳng định là có tuyệt chiêu bí mật muốn giấu. Ngày đó tôi đã cẩn thận quan sát, con ngựa đi qua tay cậu thì rất ngoan ngoãn và thân thiết với cậu, cũng không cần người dẫn dắt mà tự mình đi theo cậu. Còn có người bạn kia của cậu, con ngựa mà cậu đã chọn giúp cô ta cũng rất nghe lời...”  

             Triệu Dật cười hắc hắc: “Tôi hiểu một chút huấn luyện thú mà thôi.”  

             Giao tiếp với người như Đặng Lâm, bạn phải thể hiện tài năng của mình. Nếu không, chỉ dựa vào việc thoải mái tiêu tiền hoặc làm bất cứ điều gì, cũng không có cách nào để lọt vào ánh xanh của hắn.  

             Đặng Lâm gia cảnh giàu có, thân là chủ tịch Kim Dật điện ảnh. Cho nên 10 triệu tệ đối với hắn mà nói, thật sự không tính là cái gì.  

             Đặng Lâm trong lòng quả thật có chút nghi hoặc, vốn dĩ lời này cũng là có chút ý tứ thăm dò. Nhưng lại không nghĩ tới Triệu Dật lại gọn gàng lưu loát nói ra nguyên nhân như vậy.  

             “Huấn luyện thú sao?”  

             Đặng Lâm kinh ngạc hỏi: “Lúc trước tôi cũng có chút suy đoán, nhưng cảm thấy điều này quá không đáng tin. Không thể tưởng tượng được, cậu thật sự biết huấn luyện thú. Đúng là quá lợi hại, cậu học từ ai?”  

             Học từ ai?  

             Kỹ năng hệ thống cấp cho!  

             Câu hỏi này đúng là cũng không dễ trả lời, cũng không thể nói là vào một đêm tuyết rơi đầy trời, một lão đạo sĩ ngã xuống trước cửa nhà mình?  

             “Trước kia có một rạp xiếc gần nhà, tôi thường đến đó chơi. Có lẽ có chút thiên phú về phương diện này, huấn luyện thú bên trong có dạy cho tôi một chút...”  

             Đặng Lâm bừng tỉnh, Phương Nguyệt bên cạnh tò mò hỏi: “Tiểu Triệu! Thuật huấn luyện thú của cậu có thể dạy được những con vật gì?”  

             “Hầu hết các loài động vật mà chúng ta có thể tiếp xúc đều có thể. Trí tuệ càng cao, càng dễ thuần hóa, những con vật quá ngu ngốc rất khó để thuần hóa, sẽ có cảm giác như đàn gãy tai trâu...”  

             Phương Nguyệt nhất thời có chút hứng thú: “Nhà chúng tôi nuôi một con mèo, tôi rất thích nó. Bình thường nuôi như trẻ nhỏ trong nhà, nhưng tên nhóc này luôn thích chạy ra ngoài. Hơn nữa, lúc nào cũng thích trốn trong góc đi bậy... Loại này có thể thuần hóa không?”  

             Triệu Dật cười nói: “Mèo à! Mèo thường rất thông minh, rất dễ thuần hóa. Kỳ thật tôi cảm thấy với bản lĩnh của tôi, nếu mở một cửa hàng thú cưng thì làm ăn chắc hẳn sẽ không tệ.”  

             Ánh mắt Phương Nguyệt nhất thời sáng lên, nhưng lại không tùy tiện mở miệng. Cô nhìn thoáng qua Đặng Lâm bên cạnh.  

             Đặng Lâm cưng chiều nắm tay Phương Nguyệt, cười nói: “Chú em! Chờ từ New Zealand quay về, cậu xem có thể dành chút thời gian giúp chị dâu cậu thuần hóa con mèo kia một chút được chứ? Chị dâu cậu thật sự đối đãi nó như con cái trong nhà, việc này coi như tôi nợ cậu một cái nhân tình.”  

             Triệu Dật khoát tay áo, cười nói: “Anh Đặng! Nói nhân tình vậy thì quá khách sáo đi, cũng không phải là đại sự gì... Chị dâu, chờ lần này trở về, tôi dành thời gian đến nhà chị một chuyến,  việc này cũng không mất nhiều thời gian.”  

             Phương Nguyệt nghe Triệu Dật nói như vậy, nhất thời mặt mày hớn hở ánh mắt nhìn Triệu Dật càng thêm thân cận hơn vài phần.  

             “Được! Đến lúc đó chị dâu tự mình nấu cơm cho cậu, cho cậu nếm thử tay nghề của tôi!”  

             Đặng Lâm cười nói: “Xem ra tôi có thể dính chút ánh sáng của chú em rồi, chị dâu cậu tai nghề rất bá đạo. Nhưng cũng không thường xuyên xuống bếp, phải lúc tâm tình cô ấy tốt, tôi mới có thể vét được một trận...”  

             Triệu Dật cũng khách sáo, cười nói: “Nói tôi cũng rất chờ mong, vậy trước tiên phải cảm ơn chị dâu!”  

             Qua chuyện này, quan hệ giữa Triệu Dật và vợ chồng Đặng Lâm lại tăng thêm vài phần thân cận, một đường nói cười lên máy bay.  

             “Chúng ta trước tiên bay tới Thượng Hải, rồi chuyển phi cơ sang New Zealand. Mặt khác, ở Thượng Hải còn có thể có một người bạn đi cùng, là một mỹ nữ kỵ sư. Cô ấy tên Tần Băng Lạc, tuổi tác tương đương với cậu...”  

             Triệu Dật cười nói: “Cũng đi mua ngựa sao?”  

             “Đúng vậy! Tuy tiểu Tần còn rất trẻ, nhưng từ nhỏ đã yêu thích cưỡi ngựa, chính là một cao thủ cưỡi ngựa. Cô bé tham gia không ít cuộc thi, hơn nữa còn giành được không ít giải thưởng, trong giới cưỡi ngựa có danh tiếng không hề nhỏ...”  

             Đặng Lâm mỉm cười giới thiệu: “Tôi và cha của tiểu Tần tương đối quen thuộc, cho nên lần này cha cô bé ủy thác nhờ tôi chăm sóc một chút. Cô ấy cũng chuẩn bị chọn một con ngựa tốt để bồi dưỡng, làm bạn đồng hành tham dự các cuộc thi vào năm tới. Con ngựa trước đó của cô bé bị tai nạn, không có cách nào để dự thi nữa.”  

             Triệu Dật cười nói: “Đó chính là người có tiếng trong giới cưỡi ngựa nhỉ, đến lúc đó tôi phải thật tốt thỉnh giáo một chút.”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.