Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 122: Người thanh niên này thật lợi hại!



Chương 122: Sự an toàn của ký chủ nhất thiết phải được đảm bảo  

             Lúc Triệu Dật đi ra khỏi đồn cảnh sát, lúc đó đã là nửa đêm.  

             Sau khi hạ gục toàn bộ bọn ác ôn, Triệu Dật thử kiểm tra qua cái vali được bọn chúng mang về ban nãy. Kết quả, hắn phát hiện ở bên trong là một rương chứa đầy ma túy.  

             Rõ ràng Tần Băng Lạc đã vô tình ghi hình lại cảnh giao dịch ma túy của bọn chúng. Không may bị chúng phát hiện rồi dẫn tới việc cô bị truy sát. Sau đó lũ ác ôn bị dáng vẻ của cô hấp dẫn, trong lòng có chủ ý khác, kết quả là trực tiếp bắt cóc cả hai.  

             Bọn chúng cũng không ngờ người bị bắt cóc lần này không phải người bình thường. Tên thanh niên nhìn qua có vẻ non nớt nhưng thực ra lại là một vị chuyên gia cận chiến, hơn nữa còn là một chuyên gia huấn luyện thú!  

             Đã vậy bọn chúng còn dùng chó săn để xử lý Triệu Dật. Đây đâu phải là giết hắn, điều này rõ ràng là giúp hắn!  

             Dùng chó săn để đối phó với một vị huấn luyện thú chuyên nghiệp?  

             Trong lúc lục lọi, Triệu Dật nhặt được một cái điện thoại di động. Trước tiên hắn gọi cho Đặng Lâm, đem mọi chuyện đều nói lại một lần.  

             Nghe Triệu Dật nói, Đặng Lâm giật nảy mình, lập tức gọi điện thoại cho câu lạc bộ đua ngựa. Bọn họ là thành viên VIP của câu lạc bộ, có việc tự nhiên có thể nhờ bên đó giúp đỡ. Hơn nữa câu lạc bộ đua ngựa có địa vị khá lớn tại New Zealand, bởi vì cưỡi ngựa là môn thể thao được quý tộc ưa chuộng. Có thể tham dự cái vòng tròn này, tất cả đều là quan lại quyền quý!  

             Câu lạc bộ đứng ra liên hệ gọi người hỗ  trợ, không bao lâu đã có một lượng lớn xe tới đón Triệu Dật.  

             Có người của câu lạc bộ đứng ra cùng với một rương đầy mà túy làm chứng cứ phạm tội, mọi chuyện không còn gì đáng lo. Triệu Dật cùng Tần Băng Lạc xem như người vô tôi bị bắt cóc, sẽ không có bất kỳ phiền phức gì tìm đến họ. Thậm chí, bọn hắn trợ giúp cảnh sát bắt được bọn buôn ma tuý, một rương lớn ma túy có thể tính là lập công lớn!  

             Còn về số phận bọn ác ôn kia, chết thì cũng đã chết, tàn thì cũng tàn. Coi như không chết, chờ đợi bọn chúng cũng là tử hình, không ai thoát được. Điều này giúp Triệu Dật không còn nỗi lo về sau, không cần lo lắng gặp phải trả thù.  

             Khi Tần Băng Lạc tỉnh lại, phát hiện bản thân đã ở trong phòng khách sạn. Cô căn bản không nhìn thấy hiện trường đầm đìa máu tươi kia, coi như tránh thoát được một kiếp. Nếu không, cho dù cô không bị thương, sợ rằng sau này vẫn sẽ gặp phải không biết bao lần ác mộng. Nói không chừng, trong lòng còn có thể có thêm nỗi ám ảnh.  

             Đặng Lâm đi cùng cảnh sát đuổi tới hiện trường. Hắn thấy được hiện trường máu me đầm đìa, trong đó không thiếu người bị thương bởi chó săn.  

             Rõ ràng con chó này là do những người này nuôi dưỡng. Thế nhưng vì sao lại muốn cắn chủ nhân?  

             Toàn thân Triệu Dật không có chút vết thương nào. Quần áo sạch sẽ, đến cả dấu vết đánh nhau cũng không có......  

             Trong lúc lấy lời khai ở đồn cảnh sát, Triệu Dật nói nguyên nhân là con chó kia bỗng nhiên nổi điên. Trước tiên nó cắn chết người cởi xích, lại tấn công gã đàn ông cường tráng. Tiếp đó cắn bị thương gã da đen, cuối cùng bị súng bắn chết lúc xông vào cắn người trong hành lang.  

             Người khác nghe vậy thì đều không cảm thấy gì lạ, cũng coi như là chó dữ nổi điên mà thôi. Bọn hắn chỉ thấy đôi nam nữ này thật sự may mắn, gặp chuyện như vậy mà không bị làm sao. Nếu con chó kia không tự nhiên phát cuồng, chỉ sợ bọn họ sẽ trực tiếp bốc hơi khỏi nhân gian.  

             Đặng Lâm một mực đi cùng, tất nhiên hắn cũng nghe câu chuyện của Triệu Dật. Mặc dù vậy, trong lòng của hắn vẫn còn một dấu chấm hỏi lớn.  

             Sau khi đưa Tần Băng Lạc đang trong tình trạng bất an hoảng sợ về gian phòng của cô, Đặng Lâm đi theo Triệu Dật tiến vào gian phòng của hắn.  

             “Cậu em, cậu cảm giác như nào?”  

             Triệu Dật cầm lấy một bình nước khoáng, một hơi uống nửa bình. Hắn cười khổ nói: “Vừa rồi tôi thật sự khó chịu chỉ muốn nôn hết ra. Nhưng bây giờ cơ bản đã bình tĩnh......”  

           Đặng Lâm dò hỏi: “Con chó kia......”  

             Triệu Dật biết Đặng Lâm muốn hỏi cái gì, cười gật đầu: “Đúng vậy! Là do tôi, là tôi làm nó nổi điên. Bằng không, dù cho thân thủ tôi không tệ, vẫn khó có thể đối phó mấy tên ác ôn cầm súng. Quan trọng hơn, Tần tiểu thư có thể sẽ bị thương.”  

             Những câu này là lời thật lòng của Triệu Dật. Lúc trước hắn không hiểu súng ống, chỉ có thể dựa vào thân thủ mạnh mẽ để chống lại. Mặc dù có chắc chắn thắng lợi, nhưng hắn không có nắm chắc bảo hộ an toàn cho Tần Băng Lạc. Sau đó chó săn bỗng nhiên tấn công, thu hút sự chú ý của đám người kia. Không còn bị giám sát, vậy thì hắn đã có nhiều không gian hơn để xử lý tình huống.  

             Trong lòng Đặng Lâm tràn ngập khiếp sợ, chính mình suy đoán lại đúng là thật sự!  

             Xem ra chính mình vẫn đánh giá thấp năng lực huấn luyện thú của Triệu Dật. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, việc thuần phục một con chó dữ có thể ăn thịt người, không phải người bình thường có thể làm được. Hơn nữa, cậu ta còn làm cho nó tấn công chủ nhân cũ trong khi bản thân hắn và Tần Băng Lạc điều không bị gì. Điều này thực sự quá kinh khủng, so với mấy người huấn luyện thú trong gánh xiếc điều khiển khỉ lái ôtô, hay hổ dữ nhảy vòng lửa đều không thể tính là cái gì.  

             Người thanh niên này thật lợi hại!  

             Người bình thường gặp phải chuyện như vậy, e rằng chắc chắn phải chết. Vậy mà cậu ta không chỉ bình yên tránh thoát tai nạn, còn có thể giết ngược toàn bộ!  

             Đột nhiên Đặng Lâm cảm giác, việc mang thai cậu ta nói lúc trước, e rằng hơn phân nửa là sự thật!  

             Bản thân cậu ta không chỉ có năng lực, chỉ sợ vẫn là một vị kỳ nhân!  

             Nghĩ đến bản thân có thể kết giao với dạng này kỳ nhân, trong lòng Đặng Lâm cảm thấy mấy phần may mắn.  

             “Cậu em thật lợi hại! Vậy cậu cứ đi nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai chúng ta lại nói chuyện.”  

             “Được!”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.