Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 139: Cô cũng đặt cho Quan Trạch sao?”



Chương 139: Có nguy hiểm mới gọi là đánh bạc, không có nguy hiểm thì gọi là nhặt tiền  

             “Vậy tôi không đặt cược nữa!”  

             Mộc Dao là người đầu tiên đánh trống lui quân, cô vốn muốn dựa vào cục diện thuận lợi kiếm một ít tiền lẻ. Thế nhưng nghe được Triệu Dật phân tích như vậy, cô lập tức cảm thấy Triệu Dật phân tích có chút hợp lý.  

             Mặc dù Triệu Dật đưa ra lý do chưa chắc là trăm phần trăm, đa phần chỉ là một loại suy đoán. Nhưng mà đã có một chút  manh mối, thấy được nguy hiểm lớn như vậy, cho nên tốt nhất không nên đặt chân vào.  

             Không đặt cược coi như không kiếm được tiền, ít nhất cũng sẽ không bị thua thiệt.  

             Chu Văn Tĩnh cùng Trương Tử Sơn hai người liếc mắt nhìn nhau, Trương Tử Sơn hỏi dò: “Nếu dựa theo những gì cậu mới phân tích, chẳng lẽ chúng ta nên đặt cược cho Quan Trạch?”  

             Triệu Dật cười nói: “Trái lại, tôi thấy Quan Trạch sẽ tất thắng.”  

             Mộc Dao theo bản năng lập tức hỏi: “Thế sao cậu không đặt cược?”  

             Triệu Dật thấy mọi người đều nhìn mình chằm chằm, hắn cười nói: “Cũng được! Vốn dĩ tôi không muốn kiếm khoảng tiền lời này, mọi người đều nhìn tôi như vậy. Vậy tôi lập tức cũng đi đánh cược một lần. Đi, đi xem một chút nào.”  

             Mọi người đi đến bàn đặt cược ở gần đó, Triệu Dật không vội vã đặt cược mà đứng quan sát một chút.  

             Mộc Dao tò mò hỏi: “Cậu đang xem cái gì?”  

             Triệu Dật thấp giọng trả lời: “Tôi đang xem tỉ lệ đặt cược của anh Phi Long là bao nhiêu, nếu như người đặt cược nhiều và tiền cược lớn, vậy thì tôi sẽ đặt cược thoải mái. Còn nếu tiền đặt cược phía anh Phi Long ít, tôi nếu đặt cược quá nhiều. Lỡ như Quan Trạch muốn đảm bảo lợi nhuận từ ván cược, trực tiếp đầu hàng thì sao. Nhất định phải để cho lợi nhuận từ việc hắn thắng so với hắn thua kiếm được nhiều tiền hơn, kèm theo đó là danh tiếng, như vậy mới có thể đảm bảo tôi đặt cược không có bất cứ điều gì nguy hiểm.”  

             Tất nhiên quyết định tham gia đặt cược chính là muốn cấp cho Quan Trạch một hồi ấm ức, Triệu Dật nhất định phải sắp xếp đến trăm phần trăm sự ổn thỏa.  

             Cũng không thể vì một chút mạo hiểm mà mang theo bạn bè của Tần Băng Lạc nhảy sông được.  

             Mộc Dao lập tức có chút giật mình nói: “Cậu muốn đặt cược bao nhiêu, mà sợ ảnh hưởng đến ván cược?”  

             Triệu Dật cười hắc hắc nói: “Tất nhiên nếu có cơ hội nhổ lông dê, đã quyết định ra tay thì tại sao không tăng thêm một chút lực. Bằng không chẳng phải sẽ có lỗi vì đã giày vò người ta sao?”  

             Quan sát một lúc, Triệu Dật cười nói: “Xem ra có lẽ tôi đã quá lo lắng, dường như không có mấy người đặt cược cho Quan Trạch. Tôi đã tính một chút, từ khi chúng ta tới đây. Người đặt cược cho anh Phi Long cũng hơn 3 triệu, cộng với trước đó ước chừng 4 triệu tiền cược… Đám người này đúng là rất có tiền nha.”  

             Trong long yên tĩnh tính toán một chút, Triệu Dật nghiêng đầu nói: “Ước chừng 4 triệu, vậy thì chúng ta chừa cho hắn một chút khoảng trống, chỉ cần đặt cược 3 triệu là được. Khoảng trống như vậy hắn thắng thì coi như được 4 triệu chỉ mất 3 triệu, vẫn còn lời 1 triệu. Hơn nữa vẫn giữ được tiền treo thưởng 2 triệu. Nếu như hắn thua, vậy thì thắng chúng ta 300 ngàn mất 1,2 triệu. Hơn nữa còn phải mất luôn cả tiền treo thưởng 2 triệu, cho nên mặc kệ vì Danh hay vì Lợi. Hắn đều nhất định phải chiến thắng, các cậu có muốn đặt cược hay không, nếu không đặt thì một mình tôi ăn trọn 3 triệu đó nha…”  

             Mộc Dao kinh ngạc khẽ nói: “Cậu đúng là có tiền nha!”  

             Triệu Dật mỉm cười, tiếp tục đợi bọn họ cho đáp án.  

             “Tôi đặt 500 ngàn.”  

             Ở bên cạnh chỉ lắng nghe, lúc này Tần Băng Lạc bỗng nhiên lên tiếng. Cô vừa lên tiếng lập tức khiến Triệu Dật có chút kinh ngạc.  

             Mộc Dao mở to hai mắt nói: “Lạc Lạc, không phải cậu nói là không thích cá cược tiền sao?”  

             Tần Băng Lạc vẻ mặt không thay đổi, một hồi khẽ đáp: “Có nguy hiểm mới gọi là đánh cược, không có nguy hiểm thì gọi là nhặt tiền. Đương nhiên nếu xác định là sẽ thắng, vậy mình vì sao không thể đặt cược đây. Ai lại ngại tiền nhiều hơn chứ?”  

             Mộc Dao lúc này trợn mắt há mồm. Ôi đại tỷ của tôi, ngài thay đổi cũng quá nhanh đó nha.  

             Chu Văn Tĩnh suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi đặt 100 ngàn thử xem, luôn có cái cảm giác nguy hiểm rất lớn.”  

             Trương Tử Sơn nhìn chằm chằm Triệu Dật nói: “Triệu Dật, ngoại trừ phần của bọn tôi, còn lại cậu đều lấy hết sao?”  

             Triệu Dật gật đầu nói: “Đúng vậy.”  

             Trương Tử Sơn khẽ cắn môi làm ra quyết định: “Vậy tôi theo 1 triệu!”  

             Chu Văn Tĩnh mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Trương Tử Sơn nói: “Cậu điên rồi sao, nếu thua thì trong tay cậu không còn một đồng.”  

             Trương Tử Sơn kiên định lắc đầu đáp lời: “Tất nhiên nếu đã lựa chọn tin tưởng Triệu Dật, vậy thì tôi sẽ tin tưởng đến cùng. Ít nhất tôi cũng có thể xác nhận một điều, Triệu Dật và Quan Trạch không phải là cùng một bọn, điều này cũng đã đủ rồi!”  

             Triệu Dật cũng có chút kinh ngạc, cái tên này đúng là rất có cá tính nha!  

             Mọi người chỉ mới gặp nhau chừng hai giờ đồng hồ, thế mà dám tin tưởng tôi dám đi theo đặt cược 1 triệu. Hơn nữa, nghe lời nói của Chu Văn Tĩnh thì gã Trương Tử Sơn này dùng hết tất cả tiền nhàn rỗi của hắn để đặt cược…  

             Mộc Dao suy nghĩ một chút rồi nói: “ Nếu Lạc Lạc đều tin tưởng anh, vậy tôi cũng tin tưởng. Tôi sẽ theo 200 ngàn, đây là tất cả tiền của tôi!”  

             Triệu Dật cười nói: “Có muốn suy nghĩ thêm một chút hay không?”  

             Mộc Dao tỏ vẻ lưu manh nói: “Không nghĩ nữa, tôi đã nghĩ và cảm thấy lời anh nói rất hợp lý. Đã đặt cược thì thắng ăn sạch, thua đi chuyển gạch. Cùng lắm thì tôi đi tìm Lạc Lạc, cô ấy sẽ bao nuôi tôi…”  

             Triệu Dật cười lớn một tiếng rồi nói: “Được! Thời gian đã không còn nhiều, vậy chúng ta đi đặt cược đi, nếu không thì họ sẽ dẹp quầy mất.”  

             Năm người đi đến bàn đặt cược trước mặt, người ghi phiếu thuận miệng hỏi: “Đặt cược cho anh Phi Long sao, bao nhiêu?”  

             Triệu Dật hồi đáp: “Không phải! Tôi đặt Quan Trạch thắng, 1,2 triệu!”  

  Người ghi phiếu bỗng nhiên dừng lại, ngẩng đầu hỏi: “Đặt Quan Trạch sao?”  

             Triệu Dật mỉm cười nói: “Đúng!”  

             Ở xung quanh mọi người lập tức nhìn lại, gã ghi phiếu mỉm cười nói: “Được!”  

             Quẹt thẻ trừ tiền, lãnh phiếu.  

             Mộc Dao tiến lên nói: “Quan Trạch thắng, 200 ngàn!”  

             Gã ghi phiếu vẻ mặt bỗng kinh ngạc: “Cô cũng đặt cho Quan Trạch sao?”  

             Mộc Dao hỏi ngược lại: “Không được sao?”  

             “Đương nhiên là có thể!”  

             Gã đàn ông ghi phiếu lấy lại tinh thần, mỉm cười đáp ứng. Hơn nữa còn nhanh chóng hoàn thành thủ tục.  

             Trương Tử Sơn cũng tiến lên.  

             Chu Văn Tĩnh: “100 ngàn, Quan Trạch thắng!”  

             Tần Băng Lạc: “500 ngàn, Quan Trạch thắng!”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.