Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 150: Tuyệt đối không có chuyện do dự!



Chương 150: Nhiệm vụ ban thưởng: Thẻ siêu xe  

             Quan Trạch thật sự muốn khóc.  

             Vẻ mặt hắn trắng bệch rất là khó coi, trước đó vài phút hắn còn uy phong ngạo mạn. Bỗng nhiên giờ phút này trở nên hoảng loạn và ủ rũ.  

             Hắn bỗng nhiên nện mạnh vào tay lái, chiếc xe đột nhiên phát ra tiếng kèn làm hắn bị dọa mà kêu to một tiếng.  

             Hắn thật hối hận!  

             Tại sao mình lại phạm một sai lầm nghiêm trọng như vậy, tại sao lại muốn trêu chọc Triệu Dật làm gì?  

             Người ta rõ ràng không muốn ra tay, chỉ là cùng Tần Băng Lạc tới đây chơi đùa. Nhưng mà bị mình từng bước tính kế, cuối cùng bị hắn lật ngược tình thế, giẫm đạp vinh quang mà mình vất vả có được.  

             Không chỉ có như thế, hắn còn đánh sập luôn cả kỷ lục của sư phụ. Biến con đường đua vòng quanh núi này, thành một nơi lưu trữ vĩnh viễn một cái kỷ lục truyền thuyết không thể bị vượt qua!  

             Cái thành tích và câu chuyện này sẽ mãi được lưu lại, mà Quan Trạch hắn sẽ trở thành một tên nhãi nhép không tự lượng sức bên trong câu chuyện. Hắn sẽ bị mọi người chế giễu mãi mãi.  

             Cho dù Quan Trạch có mạnh mẽ thế nào, trình độ ra sao. Ha ha ha, ai mà quan tâm đây?  

             Có ai quan tâm đến kẻ xếp thứ hai ở phía dưới đài trao giải cơ chứ?  

             Huống chi Quan Trạch vì muốn trở lại một cách mạnh mẽ, đã cố gắng thiết lập cục diện ‘tay không bắt sói.’ Còn cố ý lập ra đánh cược, khiến không ít người bị hố một khoản. Nếu như hắn thắng, mọi người cũng nhịn không hề để ý. Hiện tại bị người ta đánh bại, việc này là một cơ hội cho một số kẻ thích đánh chó mù đường, làm sao có thể bỏ lỡ đây?  

             Được làm vua thua làm giặc!  

             Không chỉ có hối hận, còn rất đau lòng.  

             Năm triệu tám, cứ như vậy mà không còn!  

             Quan gia mặc dù có tiền, nhưng mà số tiền đó cũng là của cha hắn. Hắn còn chưa đến mức có thể quản lý Quan gia, muốn dùng tiền thế nào thì xài thế đấy.  

             Đây cũng là tình trạng chung của đa số con nhà giàu. Lái xe xịn, sống phóng túng đều không thiếu tiền, nhưng mà muốn một hơi lấy ra nhiều tiền như vậy, bọn hắn thật sự không dễ dàng làm được.  

             Giống như bọn người Lục Đào, Ngụy Xuyên, Chu Văn Tĩnh, Trương Tử Sơn. Gia cảnh của bọn hắn đều không tệ, thậm chí có thể nói rất mạnh. Nhưng mà bọn hắn cũng không có thực sự quản lý sản nghiệp trong nhà, cho nên bọn hắn muốn động đến số tiền lớn còn phải hỏi qua cha mẹ. Tình huống như vậy chỉ chờ đến khi bọn hắn có thể độc lập quản lý xí nghiệp của gia tộc, hoặc quản lý một bộ phần thì lúc đó tài chính mới có thể tự do được.  

             Tim ta đau quá Man!  

             Quan Trạch lái xe hơi trở về, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh bước xuống xe.  

             Dù sao Triệu Dật cũng là người bên ngoài, hắn cũng không thường xuyên ở lại đây chơi. Nơi này mình vẫn là người mạnh nhất.  

             Nhưng Quan Trạch lại một lần nữa hiểu được thực tế là gì.  

             Đám người mới vừa rồi còn đối với hắn reo hò, đối với hắn quỳ bái. Thế nhưng lúc này bọn hò đồng thời đưa ánh mỉa mai, trong đó cũng có không ít người muốn cười trên nỗi đau của người khác.   

             Thiên Đường, Địa Ngục, cách nhau chỉ một đoạn đường!  

             Quan Trạch cắn chặt răng, quay đầu về phía sư phụ. Hắn hy vọng, sư phụ của mình có thể đứng ra thi đấu một ván. Nếu như sư phụ có thể thắng được Triệu Dật, vậy thì xem như giữ được mặt mũi.  

             Nhưng… ánh mắt của hắn quét một vòng quanh sân, căn bản không thấy bóng dáng của sư phụ đâu.  

             Đi rồi sao?  

             Trong lòng Quan Trạch dâng lên một nỗi tuyệt vọng.  

             Con mẹ nó, thật là quá hối hận.  

             ......  

             “Ký chủ hoàn thành nhiệm vụ: Tiếp nhận khiêu chiến của Quan Trạch và đánh bại hắn.”  

             “Đánh giá độ hoàn thành nhiệm vụ: Ưu tú!”  

             “Nhiệm vụ ban thưởng: Thẻ Siêu Xe x1”  

             “Ghi chú 1: Thẻ siêu xe có giới hạn sử dụng, chỉ được mua một chiếc xe, không thể gộp đơn. Hạn mức tiêu phí là 3 triệu, hoàn tiền bội số 0,5 - 3 lần.”  

             Thẻ siêu xe!  

             Thật tuyệt!  

             Chơi đùa một chút lại được tặng một chiếc xe!  

             Mình đã có một chiếc xe, trái lại cũng không cần phải đổi xe, vậy chiếc xe này đưa cho ai bây giờ?  

             Trong lòng Triệu Dật tưởng tượng, cũng đã có dự định, chiếc xe này sẽ đưa cho lão ba đi!  

             Lão cha đang lái một chiếc BMW X5, là đàn ông ai lại không thích xe tốt. Lúc trước mình cùng ông ấy nói đến chuyện xe cộ, dường như ông ấy cũng rất hớn hở khi nói đến BMW M8, vẻ mặt lộ rõ sự say mê.  

             Chiếc xe này dường như giá bán cũng khoảng hơn 2 triệu, cộng thêm thuế nữa thì để lăn bánh cũng gần xấp xỉ 3 triệu, giá cả này cũng vừa vặn phù hợp. Tuy vậy, nếu như giá cả vượt qua điều kiện sử dụng Thẻ Siêu Xe thì cũng không có vấn đề, Triệu Dật bù thêm vào là được rồi.  

             Lúc này đã gần cuối năm, cũng gần đến sinh nhật 44 của lão cha. Đến lúc đó sẽ đưa chiếc xe này làm quà sinh nhật! Nhất định lão cha chắc hẳn sẽ rất vui vẻ!  

             Thế nhưng từ bây giờ trở đi, phải kiếm cơ hội thích hợp dẫn ông đi hóng gió, sẵn đó nói chút chuyện về công ty của mình. Như vậy thì cuối năm trở về tặng xe cũng hợp tình hợp lý.  

             Triệu Dật thầm nghĩ đến chuyện mua xe, bước chân không ngừng tiến về phía bọn người Tần Băng Lạc, hắn nhìn về phía bọn họ nở nụ cười nói: “Không có khiến tiền của mọi người đổ xuống sông xuống biển nha!”  

             Trương Tử Sơn lúc này vui vẻ đến phát điên. Hôm nay chỉ mất có một lúc, bởi vì nghe theo Triệu Dật nên không bị mất tiền, trái lại còn kiếm lời 3 triệu tệ!  

             Chuyện này quả thực so với đi cướp còn nhanh hơn!  

             Chu Văn Tĩnh gương mặt cũng đỏ lên, lần này hắn đi theo đặt cược 500 ngàn. Cuối cùng cũng nắm được một đống tiền lời, thế nhưng nhớ đến ván đầu tiên do dự, trong lòng hắn lúc này tràn đầy hối hận.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.