Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 158: Thuần phục ngựa!



Chương 158: Tần Băng Lạc nhìn si mê     

             Tần Băng Lạc mang theo Triệu Dật tản bộ trong trường  

             “Đây là lớp của chúng tôi, bên kia là ký túc xá, phòng ngủ của tôi ở tòa nhà kia từ hàng thứ ba đếm lên, chính là cái cửa số thứ bảy…”  

             “Đây là mảng cây xanh, nơi này rất yên tĩnh mọi người thường thích đến đây đọc sách. Cũng có rất nhiều cặp đôi thích đến đây tâm sự, cho nên mảng cây xanh này được mọi người gọi là rừng tình nhân.”  

             Triệu Dật cười híp mắt bắt đầu tưởng tượng, nói: “Nếu đêm qua uống rượu quá chén, mà đi lạc vào khu rừng này, vừa khó chịu vừa nôn mửa, không chừng sẽ hù dọa vô số cặp uyên ương đang ở đây tâm sự.”  

             Tần Băng Lạc cười nói: “Như vậy cũng phải cẩn thận, không thì bị người ta đánh!”  

             Một đường tản bộ trong trường, đi qua quầy bán quà vặt. Tần Băng Lạc mua hai chai nước uống, tiếp đó thì dẫn Triệu Dật đi tới thư viện.  

             Tần Băng Lạc cùng với một cô gái trong thư viện nói thầm mấy câu, tiếp đó mặc kệ ánh mắt tò mò và chăm chú của cô gái kia, Tần Băng Lạc dẫn theo Triệu Dật tiến vào thư viện.  

             “Anh định xem sách gì?”  

             Triệu Dật mỉm cười nói: “Sách liên quan đến kinh tế học !”  

             Tần Băng Lạc trong mắt lóe lên hai phần kinh ngạc, chợt nói khẽ: “Đi theo tôi.”  

             Tìm được giá sách liên quan đến Kinh Tế Học, Triệu Dật bắt đầu chọn sách. Rất nhanh hắn đã chọn xong, Tần Băng Lạc thì tìm một quyển sách liên quan đến thuật cưỡi ngựa. Hai người lựa chọn một vị trí vắng vẻ trong thư viện ngồi xuống.  

             Vị trí này là Tần Băng Lạc chọn, cô không muốn bị mọi người chú ý.  

             Triệu Dật kích hoạt kỹ năng tập trung, bắt đầu học tập chuyên chú. Mà một khi Triệu Dật nghiêm túc học tập, lập tức đắm chìm vào trong cuốn sách.  

             Tần Băng Lạc xem sách một hồi, lại nghiêng đầu nhìn Triệu Dật, chợt cô có chút sửng sốt.  

             Anh ấy học quá chuyên tâm, quá nhập thần rồi!  

             Tần Băng Lạc khẽ nghiêng người chống cằm, cứ như vậy nhìn Triệu Dật đang chuyên chú đọc sách. Tiếp đó cô lập tức kinh ngạc phát hiện ra một điều, Triệu Dật đối với mọi chuyện xung quanh đều không có phản ứng!  

             Sự tập trung này cũng quá mức bình thường nha!  

             Tần Băng Lạc xác định Triệu Dật quả thật không phải cố ý giả vờ không nhìn thấy, mà là hắn thực sự trong mắt chỉ có những trang sách trước mặt. Trong đầu chỉ có kiến thức liên quan đến kinh tế học!  

             Loại kiến thức khô khan như vậy, mà cũng có thể học tập nhiệt tình như thế. Khó trách vì sao hắn trẻ tuổi như vậy, lại có thể làm được rất nhiều chuyện mà người đồng trang lứa cả một đời đều không làm được.  

             Triệu Dật học tập nghiêm túc, trên người khí chất quý tộc càng thêm rõ ràng. Hơn nữa còn có kỹ năng chuyên chú, khiến cho cả người hắn càng thêm mị lực.  

             Tần Băng Lạc trong lúc nhất thời cảm thấy có chút ngây người.  

             Một hồi lâu, Tần Băng Lạc mới chợt bừng tỉnh, cô thoáng có chút hốt hoảng vội vàng thu hồi ánh mắt, không hiểu vì sao tim lại đập nhanh hơn một chút.  

             Đúng là rất có mị lực.  

             Tần Băng Lạc mắt nhìn sách, thế nhưng trong đầu cũng đã bắt đầu phát tán suy nghĩ.  

             Không thể nghi ngờ, Triệu Dật là một nam sinh vô cùng có bản lĩnh. Hơn nữa, hắn còn không ngừng nạp điện, không ngừng học tập, không ngừng tiến bộ. Nghĩ đến tương lai sau này, hắn nhất định sẽ càng thêm khó lường.  

             Đáng tiếc là hắn chỉ có thể ở lại đây hai ngày, về sau đều ở Giang Châu.  

             Lần này chia tay, không biết lần sau gặp lại là khi nào. Nếu như hai người không cố gắng khắc sâu liên hệ, có lẽ sau này mỗi người một nơi, cũng sẽ không bao giờ còn gặp lại?  

             Nghĩ tới chỗ này, Tần Băng Lạc trong lòng vậy mà có một chút chán nản.  

             Mấy ngày nay đi cùng nhau, Triệu Dật đối với mình tựa như đối với bạn bè, dường như không có ý nghĩ khác.  

             Thực sự đúng là đau đầu mà.  

             Có lẽ mình cùng Triệu Dật sau khi tách ra, thứ duy nhất có thể liên kết chính là các loại tranh tài đua ngựa?  

             Thế nhưng thời gian như vậy cũng không nhiều.  

             Muốn có nhiều thời gian ở bên cạnh nhau, chỉ có thể đợi hắn đến Thượng Hải. Nếu như mình đi Giang Châu… Một cô nữ sinh như mình lại đến Giang Châu tìm một nam sinh, việc này có phải quá khoa trương hay không?  

             Hắn sẽ nghĩ mình là người thế nào?  

             Mình lấy lý do gì đi tìm hắn bây giờ?  

             Chẳng lẽ nói cho hắn biết, mình nghĩ đến hắn cho nên muốn sáng đây gặp hắn sao?  

             Chuyện này cũng quá giật gân đi!  

         Tần Băng Lạc trong đầu đang rối bời, chợt nhớ tới lần này hai người mua ngựa, lập tức ánh mắt sáng lên.  

             Thuần phục ngựa!  

             Triệu Dật có kỹ năng huấn luyện thú, có thể thuần phục ngựa. Nhờ vậy sẽ giúp cho kỵ sư và ngựa càng thêm phối hợp ăn ý, từ đó có thể đạt đến cảnh giới nhân mã hợp nhất.  

             Chờ ngựa chuyển đến, ngựa của hắn chắc chắn sẽ gửi tại câu lạc bộ Phượng Vịnh bên kia. Hay là, mình cũng đem ngựa gửi ở bên đó, mình ở chỗ này đâu cần nhất thiết ngày nào cũng phải luyện tập và thuần phục ngựa làm gì?  

             Như vậy, thì có thể mời hắn tới giúp mình thuần phục ngựa, cái lý do này không phải quá thích hợp hay sao?  

             Lý do này max điểm!  

             Không chỉ là lý do, hơn nữa còn có thể chân chính nhờ hắn giúp mình thuần phục ngựa, có thể nói là rất nhiều chỗ tốt!  

             Hoàn mỹ!  

             Tần Băng Lạc tâm tình lập tức vui sướng trở lại, tự khen mình một chút. Thế nhưng một giây sau, Tần Băng Lạc sắc mặt liền cứng lại.  

             Mình vừa rồi suy nghĩ cái gì vậy?  

             Mình buồn rầu cái gì đây?  

             Mừng rõ cái gì chứ?  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.