Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 159: So kim cương còn thật hơn!”



Chương 159: Móc tay, đổi ý là chó con!  

             Thời gian cả một buổi chiều, hai người yên tĩnh ở trong thư viện vượt qua.  

             Tần Băng Lạc để ý thấy Triệu Dật buổi trưa đã xem xong hai quyển sách, điều này càng khiến cô rất kinh ngạc đối với năng lực học tập quá mạnh của hắn.  

             Thẳng một mạch cho đến khi sắp đến giờ cơm chiều đã ước hẹn với Trương Tử Sơn. Triệu Dật mới đóng lại sách, hủy bỏ năng lực tập trung của mình, hắn chậm rãi thở ra  một hơi dài.  

             “Cùng với tôi ở trong thư viện, có cảm giác nhàm chán lắm không?”  

             Hai người trả sách, sóng vai cùng nhau đi ra thư viện, Triệu Dật mới cười hỏi một câu.  

             Tần Băng Lạc lắc đầu, nói: “Tôi lần đầu tiên thấy một người đọc sách nhanh như vậy, còn tập trung như thế. Hai quyển sách kia nội dung bên trong anh đều hiểu chứ?”  

             Triệu Dật cười nói: “Chậm mà chắc, chịu khó tập trung cao độ, năng lực học tập sẽ từ từ tăng lên.”  

             Tần Băng Lạc khen một câu: “Chỉ cần cái năng lực học tập này, nếu như anh muốn làm nghiên cứu, chắc chắn có thể đạt được thành tích. Không chừng về sau còn làm ra thành tựu nào đó, cầm được cả giải Nobel.”  

             Triệu Dật đưa tay xoa bóp gương mặt của mình, bởi vì tập trung quá lâu mà gương mặt có hơi cứng lại, hắn cười nói: “Cảm ơn đã khích lệ, thế nhưng tôi học tập chính là tùy thích, không có chí lớn như vậy đâu.”  

             Bữa cơm tối này là do Trương Nhất Sơn sắp đặt, nơi đây là một nhà hàng hạng sang có đầu bếp riêng phục vụ, có rượu ngon thưởng thức. Một bữa cơm ở đây không chừng lên đến mấy chục ngàn tệ.  

             Sau bữa ăn, đám người lại đi quán bar, cũng là người trẻ tuổi với nhau. Uống một chút rồi nhảy nhót náo nhiệt một đêm thì đúng là quá tuyệt rồi.  

             Triệu Dật xem như là khách quý, đương nhiên là thoải mái uống rượu, tất nhiên hắn cũng sẽ không làm chuyện đoạt hóa đơn thanh toán.  

             Ngày thứ ba, Tần Băng Lạc cùng với Triệu Dật đi mấy thắng cảnh nổi tiếng ở Thượng Hải. Buổi tối thì tiếp tục đi ăn uống dưới sự sắp đặt của Phi Long.  

             Nhậm Phi Long còn mang theo bạn gái của hắn Thang Na, trong nhà cô mở một công ty kinh doanh du thuyền. Tiếp nhận đủ loại phương thức cho thuê du thuyền cùng mua sắm và nghiệp vụ tùy chỉnh nâng cấp.  

             Nhậm Phi Long đề nghị ngày thứ hai cưỡi du thuyền ra biển câu cá, Triệu Dật uyển chuyển từ chối.  

             Kỳ thực Triệu Dật đối với việc ra biển vẫn có chút hứng thú, nhưng mà hắn cảm thấy cùng đám người này quan hệ tốt nhất vẫn giữ ở mức này là hợp lý.  

             Mặc dù kết giao nhiều mối liên hệ cũng có chỗ tốt, thế nhưng dù sao vòng tròn ở Thượng Hải đối với sinh hoạt của hắn hiện tại có chút hơi xa. Tạm thời hắn không có ý định mở rộng, dù sao các mối quan hệ cũng cần phải có thời gian để duy trì.  

             Bữa tiệc kết thúc, Triệu Dật đem chìa khóa xe đưa lại cho Nhậm Phi Long, một lần nữa nói lời cảm tạ. Hơn nữa mời Nhậm Phi Long có thời gian đến Giang Châu chơi.  

             Rời khỏi bữa tiệc, từ chối nhã nhặn những người khác đưa tiễn mình. Tần Băng Lạc cùng Triệu Dật hai người đón xe, trước tiên là đưa Tần Băng Lạc về khu nhà của cô.  

             “Ngày mai sẽ đi sao?”  

             Triệu Dật cười nói: “Đúng vậy! Cùng anh Đặng và chị dâu, chuyến bay vào lúc xế chiều.”  

             Tần Băng Lạc khẽ ‘ừ’ một tiếng, cô nói: “Sau này có lẽ anh sẽ rất ít đến Thượng Hải?”  

             Triệu Dật khẽ liếc mắt nhìn gương mặt xinh đẹp của Tần Băng Lạc, có chút do dự nói: “Có lẽ vậy.”  

             Trong lòng Tần Băng Lạc khẽ dâng lên một hồi buồn bã, cũng đúng! Hắn học ở Giang Châu, công ty cũng ở Giang Châu, chắc hẳn về sau hắn cũng sẽ ở Giang Châu mà phát triển, có lẽ còn sẽ có bạn gái xinh đẹp. Dù sao Giang Châu người đẹp cũng nhiều, đây chính là một nơi nổi tiếng. Người như hắn, bên cạnh càng không thể thiếu người đẹp được.  

             Triệu Dật mỉm cười bổ sung: “Nếu như cô có thời gian, hoan nghênh tới Giang Châu chơi.”  

             Tần Băng Lạc khẽ mím môi một cái, nói: “Cùng một lời y rang nói với anh Phi Long.”  

             Triệu Dật mỉm cười, thẳng thắn hồi đáp: “À không! Mời anh ấy chỉ là vì phép lịch sự, mời cô mới là chân thành. Chúng ta thế nhưng là bạn bè từng trải qua sinh tử hoạn nạn, so với người khác có thể giống được sao?”  

            Tần Băng Lạc tâm tình bỗng nhiên tốt hơn mấy phần, cô nói: “Có thật không?”  

             Triệu Dật cười khẳng định nói: “Ông trời làm chứng! So kim cương còn thật hơn!”  

             Tần Băng Lạc nháy mắt mấy cái, nói: “Vậy tôi có một thỉnh cầu, anh có thể đáp ứng tôi không?”  

             Triệu Dật cười nói: “Lại một cái thỉnh cầu, có phải muốn tôi đáp ứng trước mới có thể nói đúng không?”  

             Tần Băng Lạc khuôn mặt ửng đỏ, nói: “Lần này không phải! Chờ con ngựa số 369 về đến, tôi sẽ chuyển nó đến câu lạc bộ Phượng Vịnh ở Giang Châu. Khi đó mời anh bớt chút thời gian giúp tôi thuần hóa nó, ngày thường tôi cũng có thể ở đó tập luyện, chắc hẳn sẽ không chiếm dụng quá nhiều thời gian của anh đâu.”  

             Triệu Dật tò mò hỏi: “Ở Thượng Hải có thể nói nơi này có hoàn cảnh tốt nhất trong nước đối với ngựa đua, còn có nhiều người thuần phục ngựa chuyên nghiệp. Giang Châu không thể so sánh được.”  

             Tần Băng Lạc đôi mắt lóe sáng sáng nhìn chằm chằm Triệu Dật, nói: “Thế nhưng tôi cảm thấy anh so với bọn họ đều lợi hại hơn…”  

             Hệ thống cho kỹ năng huấn luyện thú, có thể không lợi hại sao?  

             Triệu Dật cười nói: “Được! Chỉ cần cô có thời gian tới Giang Châu, tôi tất nhiên sẽ không có vấn đề gì. Nếu cô đến, tôi xem như là địa chủ nơi này, vì thế sẽ chiêu đãi cô thật tốt, sẽ toàn lực phối hợp!”  

             Tần Băng Lạc gương mặt khẽ giãn ra, nụ cười có thể thấy được trên mặt cô, cô nói: “Chiêu đãi tôi như thế nào?”  

             Triệu Dật không chút do dự trả lời: “Ăn, uống, chơi, ba thứ thoải mái đến cùng. Tuyệt đối khiến cho cô cảm nhận được lòng nhiệt tình của tôi, cho cô có cảm giác như ở nhà!”  

             Tần Băng Lạc ‘phốc phốc’ cười ra thành tiếng, cô duỗi ra ngón út, nói: “Một lời đã định! Đến nào, cùng nhau móc tay đổi ý là chó con!”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.