Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 178: Số tiền hoàn lại là 1 triệu 250 ngàn.”



Chương 178: Tiền của mình chỉ có càng ngày càng nhiều thêm  

             Liễu Vũ Phi lấy làm kinh ngạc, cô nói: “Một bộ thế này là đủ lắm rồi, chẳng mấy chốc nữa là mùa đông.”  

             Triệu Dật cười nói: “Bộ này là quần áo thu đông, mùa thu mặc rồi đầu mùa đông cũng có thể mặc, mua thêm một bộ nữa để thay đổi cũng tốt mà.”  

             Liễu Vũ Phi khẽ bĩu môi, nói: “Mình cảm thấy đủ rồi, trước tiên mua cho cậu đi.”  

             Ánh mất Triệu Dật liếc trước sau một chút, tiếp đó dừng lại trên một bộ quần áo bình thường: “Cái váy này được đó, mua thêm một bộ quần áo nữa, nghe lời mình đi!”  

             Nhìn thấy Liễu Vũ Phi vẫn bĩu môi như cũ, lúc này hắn mới nói bổ sung một câu: “Mua cho cậu thêm một bộ, tiếp đó thì tới mình, được chưa?”  

             Nhân viên cửa hàng ở bên cạnh nghe được hai người nói chuyện với nhau, trong lòng hâm mộ đến ứa cả nước.  

             Anh chàng đẹp trai này đối với  bạn gái thật quá tốt!  

             Nhất định anh ta chính là một vị tổng giám đốc bá đạo! Anh ta còn đẹp trai như vậy, lại còn rất có khí chất.  

             Cô gái này quá hạnh phúc rồi!  

             Nhân viên cửa hàng cầm bộ quần áo xuống, đồng thời khen: “Anh đối với bạn gái thật tốt, khiến cho người ta hâm mộ không thôi.”  

             Triệu Dật mỉm cười, không có trả lời.  

             Liễu Vũ Phi thấy vậy khẽ nhướng mày vui vẻ.  

             Là bạn gái!  

             Hắn là xem mình như bạn gái, cho nên mới mua sắm cho mình, muốn để cho mình ăn mặc thật đẹp sao?  

             Liễu Vũ Phi đồng ý thay đổi một bộ đồ khác, áo khoác jacket kết kết hợp quần jean thường, vẫn là một đôi giày lười thoải mái. Cả người Liễu Vũ Phi lúc này bỗng thay đổi.  

             Trông cô như một cô gái rất dịu dàng, thế nhưng lại có mấy phần thời thượng. Điều này khiến cho người ta ánh  mắt không khỏi sáng lên, không thể rời mắt nổi.  

             Có thể nói, cô gái này có gương mặt rất xinh đẹp cùng dáng người có lồi có lõm, cô mặc cái gì cũng đẹp!  

             Liễu Vũ Phi nhìn thấy ánh mắt Triệu Dật như lóe sáng, trong lòng lập tức cảm thấy rất vui vẻ.  

             Phụ nữ là thích được khen ngợi, mặc dù nhìn thấy mình xinh đẹp cũng khiến tâm tình thoải mái. Thế nhưng nếu không có người quan tâm đến mình, quả thật cũng là một điều rất khó chịu phải không?  

             Phụ nữ ăn mặc trang điểm đều rất lãng phí công sức và thời gian, đúng chứ?  

             Triệu Dật tiến đến đưa cho Liễu Vũ Phi một cái balô nhỏ đeo hai vai rất xinh xắn, hắn nói: “Cái này rất thích hợp khi ra bên ngoài dạo chơi sử dụng, còn có thể đựng được một ít đồ vật.”  

             Liễu Vũ Phi bĩu môi nói: “Đủ, đủ rồi, lại mua nữa mình sẽ tức giận!”  

             Triệu Dật mỉm cười nói: “Được! Vậy chúng ta đi xem quần áo nam đi! Mình cũng muốn mua một chút.”  

             Ánh mắt Liễu Vũ Phi lập tức sáng lên, cô nói: “Để mình giúp.”  

             Sự nhiệt tình của Liễu Vũ Phi so với vừa rồi càng tăng thêm mấy lần, đối với việc giúp Triệu Dật chọn lựa quần áo so với việc mua quần áo cho bản thân càng thêm hứng thú hơn.  

             Triệu Dật cũng tùy ý cô, nghiêm túc phối hợp. Hắn đều nghe theo yêu cầu của cô, không ngừng thay đổi quần áo mà cô chọn cho hắn.  

             Sau khi vất vả một lúc lâu, Liễu Vũ Phi cùng Triệu Dật mới chọn được hai bộ quần áo.  

             “Những thứ này đều gói lại, tính tiền hết nhé.”  

             Nhân viên cửa hàng nhanh chóng đóng gói tất cả số quần áo này, nói: “Thư quý khách! Tất cả là 413,200 tệ.”  

             Thái độ của nhân viên cửa hàng cũng vô cùng nhiệt tình, vị này đúng là gặp được đại gia con nhà giàu rồi!  

             Mang theo cô bạn gái nhỏ, không nói hai lời mua là lập tức mua. Từ chối cũng không được, nhất định phải mua!  

             Thật quá ghen tị!  

             Thế nhưng nhìn lại nhan sắc của Liễu Vũ Phi, dáng người của cô ấy, nữ nhân viên cửa hàng cảm thấy việc này quá thích hợp. Với vẻ đẹp của cô ấy, bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ đều nguyện ý!  

             Mới có 400 ngàn sao?  

             Còn chưa đủ hạn mức 500 ngàn để sử dụng thẻ hoàn tiền trung cấp nữa.  

             Vậy thì không được, không thể để lãng phí được!  

             “Tôi sẽ lấy thêm mấy cái túi, gom cho đủ 500 ngàn là được!  

             Triệu Dật nói một câu xong, chợt nghĩ tới Liễu Vũ Phi nên hắn giải thích: “Mình dùng để tặng khách hàng hoặc đưa cho một số nhân viên quản lý quỹ của mình để kéo một chút cảm tình.”  

             Dù sao thì Triệu Dật phải cho một cái lý do hợp lý, miễn cho Liễu Vũ Phi suy nghĩ nhiều.  

             Hắn chọn một cái túi xách nam, hai túi xách nữ. Ba cái túi cộng lại mới được 100 ngàn, không được 110 ngàn nữa.  

             “Được! Ba cái túi xách này cũng gói lại.”  

             Nhân viên cửa hàng nhanh chóng tính tiền, cô nói: “Thư quý khách, ba cái túi hết thảy 105,300. Tổng cộng tất cả là 518,500 tệ.”  

             Liễu Vũ Phi sờ thẻ tín dụng trong túi của mình, cô do dự một chút nhưng cuối cùng cũng không có lấy ra.  

             Cô vốn là muốn trả tiền, thế nhưng cô lại nghĩ làm vậy Triệu Dật sẽ giận cô.  

             Ở bên cạnh, Triệu Dật không nói hai lời lập tức quẹt thẻ tính tiền.  

           “Hệ thống! Sử dụng thẻ hoàn tiền trung cấp.”  

             “Đinh! Số tiền thanh toán hiện tại là 518,500 tệ, ký chủ sử dụng thẻ hoàn tiền trung cấp, hạn mức cao nhất là 500,000 nên chỉ xác định số tiền là 500,000.”  

             “Thẻ hoàn tiền trung cấp số lần sử dụng 02 lần.”  

             “Hoàn tiền bội số là… 2.5 lần!”  

             “Số tiền hoàn lại là  1 triệu 250 ngàn.”  

             “Tiền đã được lưu vào hệ thống, tùy ý có thể rút ra.”  

             2.5 lần!  

             Không tệ! Mặc dù không đạt đến tối đa là 3 lần, thế nhưng cũng đã đạt được không ít tiền rồi.  

             Không tốn một xu ở cửa hàng túi xách LV, còn kiếm lời hơn 750 ngàn. Đơn hàng mua bán này đúng là quá giá trị rồi!  

             “Đồ này tạm thời để ở đây, một lát nữa tôi gọi điện có thể cho nhân viên đem đến bãi đỗ xe được chứ?”  

             “Đương nhiên là được! Quý khách hãy để lại phương thức liên lạc đi ạ, còn đây là số điện thoại trong tiệm của chúng tôi, quý khách lúc nào cũng có thể liên hệ chúng tôi ạ. Chúng tôi sẽ giúp đem đồ đến vị trí chỉ định.”  

             “Được!”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.