Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 186: Trong này có điều gì đó bí ẩn nha!



Chương 186: Thật xin lỗi! Chỉ Có Mình Cậu Là Độc Thân Cẩu  

             Triệu Dật ngẩng đầu lên phát hiện là một cô gái xinh đẹp ăn mặc rất thời trang đang nhìn chằm chằm hắn, cô vừa mỉm cười vừa đưa tay vuốt tóc làm lộ ra cái cổ trắng nõn.  

             “Hệ thống! Quét hình đối tượng.”  

             Bời vì hiếu kỳ, cho nên Triệu Dật khởi động hệ thống quét hình.  

             “Hệ thống quét hình khởi động, đang thu thập tin tức của đối tượng.”  

             …  

             Tên: Chu Thiến.  

             Tuổi: 22.  

             Nhan sắc: 90.  

             Dáng người: 96.  

             Điểm đặc thù: 62.  

             Độ thiện cảm: 59.  

             Dáng người tận 96 điểm?  

             Triệu Dật nhìn sang đối phương, cô gái này trên người mặc áo phông. Bởi vì cúi đầu xuống hỏi thăm cho nên Triệu Dật lập tức thấy được cái rãnh sâu hun hút bên trong áo của cô.  

             Cái rãnh này sâu như biển vậy, chắc hẳn có thể làm chết đuối người nha?  

             Nhan sắc 90 điểm xem như cũng không kém, hơn nữa cũng có trang điểm đúng là rất xinh đẹp. Đáng tiếc! Điểm đặc thù có 62 khiến cho Triệu Dật bị dọa sợ không dám đến gần.  

             Thật sự cảm ơn hệ thống!  

             Triệu Dật cười nói với cô gái: “Thật xin lỗi! Bạn gái tôi không cho phép tôi để người đẹp khác lên ngồi ghế phụ, nếu mà để lại tóc hoặc nước hoa chắc chắn tôi sẽ bị cắn chết.”  

             Chu Thiến nở nụ cười xinh đẹp nói: “Anh đẹp trai có bạn gái ư! Không sao cả, tôi không ngồi ghế phụ cũng được chỉ cần cho tôi ngồi ghế sau là được rồi. Ở ghế sau còn rộng rãi như thế, ngồi cũng được, mà nằm cũng được, hơn nữa còn rất thoải mái đó nha.”  

             Quá trâu bò!  

             Rõ ràng cô gái này đang làm màu, làm vậy mà không lưu lại chứng cứ à!  

             Triệu Dật khẽ liếc về phía sau nhìn một chút, rồi mỉm cười nói: “Kỳ thực tôi cũng đã nghĩ! Nhưng mà cô xem đi, bạn gái của tôi còn đang ở phía trên nhìn tôi chằm chằm kìa!”  

             Vẻ mặc Chu Thiến chợt biến, cô ngẩng đầu lên nhìn. Quả nhiên nhìn thấy một cô gái rất xinh đẹp đang theo dõi bọn họ. Cùng lúc đó, điện thoại của Triệu Dật lập tức phát sáng.  

             Triệu Dật cầm điện thoại lên lắc lắc trước mặt của Chu Thiến, sau đó nhận cuộc gọi: “Alo! Anh vừa chỉ đường, đang chuẩn bị đi đây… Người đẹp à… Là cô ấy hỏi đường anh mà thôi, em không tin sao?”  

             Triệu Dật ở một bên nghe điện thoại, một bên nhìn Chu Thiến cười. Vẻ mặt Chu Thiến lúc này có chút lúng túng, vội vàng xoay người rời đi, trong lòng thì thầm mắng đụng phải một tên đầu đất!  

             Triệu Dật cười vui vẻ nói: “Đã đi! Em yên tâm, anh đi đây!”  

             Triệu Dật cúp điện thoại rồi lái xe rời đi.  

             Ở trên ban công, Liễu Vũ Phi thở phì phò rồi cất điện thoại di động, những cô gái này đúng là thật sự quá phận rồi.  

             Hừ! Thật không biết xấu hổ!  

             Trong phòng, hai người bạn cùng phòng của Liễu Vũ Phi đang nhìn đóng túi xách LV. Ánh mắt họ giao nhau, bên trong đều không thể che giấu được sự hâm mộ.  

             Mấy cái này chỉ sợ là tốn mấy trăm ngàn tệ đó?  

             Bạn trai có tiền như vậy, thật sự quá tốt!  

             …  

             Triệu Dật đi đến một nhà hàng có tên là Du Nhiên Tiểu Cư, nhà hàng này nằm ở trên sườn núi. Nhà hàng này được thiết kế theo phong cách thôn quê, hồ nước nhân tạo bên trong mọc đầy hoa sen. Phòng ăn được đặt bên trên hồ hoa sen này, có cảm giác đang ở giữa đầm hoa sen.  

             Ngụy Xuyên, Tôn Lượng, Lục Đào đều đã đến, thấy Triệu Dật đi tới cửa, Ngụy Xuyên cười nói: “Nhân vật chính bận rộn tán gái không kiềm chế của chúng ta lúc này đã xuất hiện rồi!”  

             Triệu Dật nhìn đồng hồ nói: “Nói là 6 giờ, bây giờ mới có 5 giờ 50. Tôi đến vẫn rất đúng giờ nha.”  

             Tôn Lượng và mọi người vô thức nhìn thấy đồng hồ trên tay Triệu Dật, ánh mắt lập tức thay đổi. A! Đây không phải là serial Tung Hoành Bốn Biển của Vacheron Constantin đây sao? Nhanh như vậy đã đổi đồng hồ rồi?  

             Đợi Triệu Dật ngồi xuống, mọi người lúc này mới có thể nhìn rõ hơn.  

             Đây không phải là Vacheron Constantin năm nay mới ra kiểu mới sao?  

             Hình như là giá bán xấp xỉ 2 triệu tệ!  

             Lúc Đào trước đây cũng không thấy Triệu Dật sử dụng cái đồng hồ này, nên tò mò hỏi: “Làm sao đổi đồng hồ rồi, còn là serial Tung Hoành Bốn Biển nữa chứ?”  

            Triệu Dật thuận miệng đáp: “Lần này đi New Zealand có ghé qua Thượng Hải, tiện đường nên mua một cái.”  

             Triệu Dật lười giải thích là được người khác tặng, dù sao việc này giải thích thì phải kể rất dài. Hơn nữa, Tần Băng Lạc tặng cái đồng hồ này cho hắn, đợi đến khi cô ấy đến đây thì hắn chắc chắn sẽ đáp lễ, không thể tặng một món quà rẻ hơn cái đồng hồ này được.  

             Tôn Lượng cười nói: “Người anh em! Cậu đúng là thổ hào, nghe nói lần này cậu còn giúp anh Đặng một việc lớn à?”  

             Triệu Dật mỉm cười nói: “Nói thế nào?”  

             Tôn Lượng cười nói: “Anh Đặng hôm qua có gọi điện thoại cho tôi, hắn nói cảm ơn tôi vì đã giới thiệu cậu cho hắn, còn nói là sau này chúng ta nên đi lại nhiều với nhau…”  

             Ngụy Xuyên cùng Lục Đào có chút kinh ngạc nhìn Triệu Dật. Bởi vì Tôn Lượng giới thiệu Đặng Lâm Hòa, là một ông lớn trong ngành, mà Triệu Dật lại chỉ là một tên sinh viên. Vậy mà hiện tại ông lớn này lại gọi điện thoại cảm ơn Tôn Lượng vì hắn đã giới thiệu Triệu Dật cho Đặng Lâm Hòa quen biết?  

             Trong này có điều gì đó bí ẩn nha!  

             Triệu Dật mỉm cười nói: “Tôi giúp ông ấy một chút việc, ông ấy quá khách sáo. Không nói chuyện này nữa, anh Xuyên! Hôm nay bốn gã độc thân chúng ta, anh định sắp xếp thế nào đây?”  

             Ngụy Xuyên cười nói: “Người đẹp lát nữa chắc chắn sẽ có, tôi đều đã sắp xếp xong. Nhưng mà tôi nghĩ chúng ta trước tiên nên ăn uống, uống thêm chút rượu rồi nói chuyện…”  

             Tôn Lượng cười nói: “Cũng được! Người đẹp ở bên cạnh nói chuyện cũng không tiện, còn cân nhắc cái gì  nên nói, cái gì không nên nói đúng là không thoải mái.”  

             Lục Đào cười nói: “Anh Lượng, cái này là do trong lòng anh có quỷ thì phải!”  

             Tôn Lượng vui vẻ phản kích nói: “Ai trong lòng mà không có quỷ! Cậu dám nói mình không có, À! Thật xin lỗi, một tên độc thân cẩu như cậu chưa có kết hôn, đúng là không có phiền nào…”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.