Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 191: Quay phim xong, cô cảm thấy thế nào?"



Chương 191: Đàn ông ưu tú chính là thuốc độc  

             Quản lý tiêu thụ Triệu Khoa lại nhiệt tình xuất hiện.  

             "Anh Dật!"  

             Triệu Khoa không quên thanh niên táo bạo này đã uống một chai rượu hết 200.000 tệ. Hơn nữa đôi mắt sắc bén của anh ta có thể nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay Triệu Dật đã được thay đổi.  

             Từ chiếc Vacheron Constantin 700.000 đã đổi thành Patek Philippe mẫu mới nhất năm nay, giá thị trường là 1 triệu 850 ngàn?  

             Đại gia!  

             Đúng là một vị đại gia giàu có!  

             Anh ta cũng không quên lần trước tiệc rượu kết thúc. Hai người đẹp Mạnh Ti Ti cùng Phùng Giai đều như hổ rình mồi. Không ai trong số họ rời đi trước, mà chỉ ngồi đó đợi Triệu Dật rồi cùng nhau rời đi.  

             Chuyện phát sinh sau đó Triệu Khoa không biết  nhưng không cần đoán cũng biết. Đơn giản chính là một người thất bại còn một người hưởng thụ một mình. Hoặc là hai người không nhượng bộ nhau sau đó cùng nhau bị ăn sạch.  

             Đây không chỉ là bởi vì Triệu Dật giàu có. Người đến đây ăn chơi đều là người có tiền. Đám thiếu nữ xinh đẹp có mắt nhìn rất cao, nhưng cũng không phải là vì người ta mở mấy bình rượu mà phải cùng người ta uống rượu. Càng quan trọng hơn chính là đẹp trai!  

             Vẻ ngoài và khí chất của Triệu Dật cho dù không tiêu tiền, chỉ sợ hắn chỉ tuỳ ý cầm trong tay một ly bia bình thường nhất, có lẽ có thể làm mấy cô gái xinh đẹp nhất ở nơi này bị câu đi mất.  

             Con nhà giàu, khí chất cao quý.  

             Đàn ông như vậy chính là thuốc độc với phụ nữ!  

             Triệu Dật mỉm cười gật đầu: "Lần trước uống đến phá sản, lần này tôi đến uống rượu của anh Xuyên."  

             Phá sản?  

             Tôi suýt thì tin đi.  

             Đồng hồ hơn 700.000 đổi thành loại 1,8 triệu. Phá sản như vậy thì tôi xin phá sản mấy lần!  

             Triệu Khoa cùng hắn cười nói: "Anh Dật đang nói đùa.”  

             Nguỵ Xuyên cười lớn nói: "Anh Dật! Anh đừng tát vào mặt em. Em không giàu bằng anh, combo Thần Long em không gọi nổi, hôm nay chúng ta chỉ gọi rượu tây thôi được không?  

             Triệu Dật hờ hững cười đáp: "Dù sao tác dụng cuối cùng của loại rượu nào cũng giống nhau, người uống rượu thì cho dù uống rượu trắng cũng sẽ là mỹ vị!"  

             Nguỵ Xuyên gọi gọi mấy chai rượu tay, không so được với combo Thần Long cùng với Hennessy Paradis Extra, nhưng mấy chai rượu này cũng có giá hơn 10 ngàn tệ.  

             Vừa lúc Triệu Khoa đưa người phục vụ mang rượu lên thì Giang Dĩnh cũng đã đến. Cô mang theo một cái túi nhỏ, áo phông trắng, quần đùi màu đen, giày thể thao màu hồng, búi tóc tròn. Khuôn mặt nhìn hơi có chút trẻ con, nhìn qua rất đáng yêu.  

             Triệu Dật ngẩng đầu cười nói: “Đến rồi à.”  

             Giang Dĩnh đi qua bên cạnh Ngụy Xuyên và hai cô gái bên cạnh, ngồi xuống bên cạnh Triệu Dật, gỡ túi ra rồi lè lưỡi nói: "Thật là nhiều mỹ nữ nha!"  

             Triệu Dật không khỏi bật cười, sự chú ý của cô gái này có chút kỳ quái đó nha.  

             Phụ nữ không phải là nên nhìn trai đẹp trước sao?  

             Đàn ông thích nhìn phụ nữ đẹp, và phụ nữ đẹp thích nhìn phụ nữ đẹp. Vậy thì ai sẽ nhìn đàn ông đây?  

             Triệu Dật cười nói: "Cô để mỹ nữ lại cho mấy người đẹp trai chúng tôi đi, đừng giành với chúng tôi chứ!”  

             Chỉ một câu này làm cho mọi người buồn cười, lúc này rượu tây cũng đã chuẩn bị xong, Triệu Dật cười nói: "Đây là Giang Dĩnh! Bạn của tôi... mấy vị này là..."  

             Triệu Dật chưa kịp nói xong, Lục Đào đã tự mình cầm cái ly lên: "Lục Đào! Bạn cùng phòng của Triệu Dật, là anh em tốt."  

             Giang Dĩnh cầm ly rượu lên, Triệu Dật cười nói: "Cô cũng có thể tiếp tục uống đồ uống thay cho rượu."  

             Giang Dĩnh quay về phía Triệu Dật nở nụ cười xinh đẹp: "Không có việc gì! Hôm nay tôi cũng muốn uống. Hơn nữa, mấy người bạn của anh đều uống rượu, tôi uống đồ uống thì quá kỳ cục rồi.”  

             Triệu Dật biết Giang Dĩnh có thể uống rượu, ngược lại cũng không khuyên nữa cười nói: "Được rồi! Vậy cô cứ tuỳ ý mình nhé."  

             Sau khi Lục Đào uống xong, Nguỵ Xuyên giơ ly rượu lên: “Ngụy Xuyên! Kinh doanh nhà hàng lẩu, là bạn của anh Dật. Cô chính là đại minh tinh điện ảnh tương lai đó nha, thật vui vì có thể làm quen với cô. Tôi cạn còn cô cứ tuỳ ý.”  

             Giang Dĩnh cũng không uống tuỳ ý mà một hơi cạn sạch.  

             Tống Lượng nâng ly, tự giới thiệu rồi cũng uống một hơi.  

             Giang Dĩnh còn muốn uống rượu làm quen với mấy cô gái trên bàn rượu nữa, thế nhưng bị Triệu Dật ngăn lại, nói: “Nhiệm vụ uống rượu với mỹ nữ cứ giao cho mấy anh đẹp trai chúng tôi đi. Cô không cần tranh với chúng tôi đâu."  

             Tống Lượng và những người khác nhìn thấy sự quan tâm của Triệu Dật đối với Giang Dĩnh. Bọn họ cũng cười to nói hai câu ngăn cản để Giang Dĩnh dừng việc tiếp tục kính rượu.  

             Giang Dĩnh trong lòng ấm áp, cô đương nhiên cảm thấy Triệu Dật chăm sóc cô, không muốn cho cô uống nhiều. Ít nhất cũng không phải vì xã giao mà uống nhiều.  

             Giang Dĩnh còn kinh ngạc phát hiện Triệu Dật tuy còn trẻ, nhưng trong bốn người này thì địa vị của hắn không hề thấp!  

             Ví dụ như lúc họ giới thiệu, ba người bọn họ cũng không để Triệu Dật đứng bên cạnh giới thiệu cùng, mà là họ chủ động nâng ly tự giới thiệu bản thân. Điều này rõ ràng là rất nể mặt Triệu Dật.  

             Nếu như Triệu Dật là một đứa em trai không có năng lực chỉ là đến chơi cho vui, vậy thì anh cả trong nhóm đương nhiên sẽ không chủ động nhiệt tình chào hỏi làm quen với bạn của em út của mình rồi. Trừ phi là hắn có ý tưởng đặc biệt nào khác, hơn nữa cái người tên Ngụy Xuyên rõ ràng là lớn hơn Triệu Dật. Vậy mà lại gọi Triệu Dật là anh Dật.  

             Bọn họ nói chuyện với chính mình cũng rất khách sáo, Triệu Dật ngăn cản cô tiếp tục kính rượu, bọn họ cũng nói giúp vài câu.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.