Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 214: Cho dù có 300.000 tệ cũng không tính là gì!



Chương 214: Tôi thực sự có vài phần kính trọng cậu  

             Kỹ năng lái xe của Diệp Thiến thực sự rất tốt, sau khi làm quen một chút với Ferrari. Chiếc Ferrari giống như một chú cá nhanh nhẹn, lướt đi trên đường một cách thoải mái.  

             Chiếc Ferrari F8 của Ngụy Xuyên bám sát phía sau. Hai chiếc Ferrari thể thao cứ một trước một sau như vậy đi trên đường trông rất ngầu.  

             Các phương tiện xung quanh cũng rất "lễ phép" nhường đường cho họ, không chen lấn đi trước. Lo sợ nếu không cẩn thận thì sẽ va chạm.  

             Cho dù bảo hiểm không làm khó dễ thì với một triệu tệ tiền bảo hiểm cũng chưa hẳn là đủ để bồi thường!  

             Triệu Dật ngồi ở ghế phụ lái dùng ánh mắt của tài xế lão làng quan sát một hồi mới hoàn toàn yên tâm.  

             Kỹ năng lái xe của Diệp Thiến thực sự tốt hơn nhiều so với những người lái xe thông thường. Có vẻ như trong nhà cô ấy mở trường dạy lái xe. Từ nhỏ đã lái xe rất nhiều, tuyệt đối không phải là cô ấy đang khoác lác.   

             Hai chiếc xe một đường thẳng tiến, không mất bao lâu thì đã đến Hasa Place.  

             Hai chiếc xe dừng lại trước cửa, Triệu Dật cùng Diệp Thiến bước xuống xe.  

             "Cảm thấy như thế nào?"  

             Diệp Thiến trong mắt tràn đầy hứng thú: "Quá tuyệt vời! Cảm giác kiểm soát rất tốt, động lực rất mạnh mẽ. Hoàn toàn không giống như trải nghiệm mấy chiếc xe thông thường."  

             Diệp Thiến nhìn Triệu Dật đang cười tủm tỉm, lập tức có chút xấu hổ nói: "Cảm ơn anh! Xe mới của anh mà anh còn chưa được lái nữa.”  

             Triệu Dật nở nụ cười: "Không sao! Tôi ngồi ở ghế phụ lái cũng rất tốt."  

             Diệp Thiến có chút bối rối: "Tại sao?"  

             Triệu Dật cười nói: "Bởi vì tôi rất đẹp trai khi lái chiếc Ferrari một tay. Phụ nữ giống như cô mà ngồi ở ghế phụ lái thì tim sẽ thường xuyên đập nhanh, lại khó thở, thậm chí còn cảm thấy nóng lên..."  

             Diệp Thiến lấy lại tinh thần, hừ giọng nói: "Đẹp cái quái gì chứ!"  

             Nói xong lời này, Diệp Thiến không khỏi bật cười. Nụ cười nở rộ xinh đẹp yêu kiều hơn cả đóa hoa.  

             Hai người đến phòng riêng mà Tôn Lượng đã đặt trước. Tôn Lượng và Lục Đào đều đã đến rồi, bên cạnh đều có một cô gái. Cô gái bên cạnh Tôn Lượng yêu kiều lả lướt như chim nhỏ nép vào người anh ta. Cô gái bên cạnh Lục Đào thì lại có lông mày rậm, tuy rằng khuôn mặt xinh đẹp nhưng hai hàng lông mày khiến người ta có cảm giác quá nam tính.  

             Tôn Lượng nói: "Đồng Tuyết! Bạn của tôi."  

             Lục Đào: "Tô Giai! Bạn thân từ nhỏ."  

             Bạn hồi nhỏ?  

             Triệu Dật có chút kinh ngạc. Trong trường hợp như hôm nay mà lại mang theo bạn thân từ nhỏ có thích hợp không?  

             Lục Đào dường như hiểu được nghi ngờ trong lòng Triệu Dật, cười giải thích: "Đừng nhìn cô ấy xinh đẹp, thế nhưng thực sự là anh em của tôi đấy. Là loại người đẹp sắt thép cho nên cũng không cần bất cứ kiêng kỵ gì đâu, dù sao cô ấy cũng không vừa mắt tôi mà tôi cũng sẽ không cưới cô ấy!”  

             Con mẹ nó!  

             Tôi thực sự đối với cậu kính trọng thêm mấy phần đó nha!  

             Bài giới thiệu này có phần hơi mới lạ.  

             Tô Giai trừng mắt với Lục Đào giọng trong trẻo nói: "Hai nhà chúng tôi đều hi vọng hai chúng tôi ở bên nhau, thế nhưng mà từ nhỏ đến lớn chúng tôi cũng không thể sinh ra một tí điện nào với nhau. Cho nên chỉ có thể làm anh em, làm bạn bè. Hôm nay lúc cậu ta về nhà, đúng lúc tôi đang ở đó. Nghe nói tối nay được ăn ngon nên tôi lập tức xin theo để ăn chực. Mọi người cứ coi như tôi là người vô hình đi.”  

             Tính cách của Tô Giai rõ ràng là có chút nam tính, tình tình thoải mái không có cái kiểu mềm mại nữ tính. Thế nhưng dễ khiến người ta có cảm tình. Hơn nữa cô ấy nói năng rõ ràng, không hề ngượng ngùng gì cả, rõ ràng là một người rất lanh lợi.  

             Triệu Dật cười nói: "Cô Tô đừng lo lắng! Hôm nay ngoại trừ anh Lượng phải mất nhiều máu thì chúng tôi cũng đều đến ăn chực cả. Cứ thoải mái chơi, không khiến anh Lượng bị ăn đến phá sản thì lần này chúng ta không đến đây.”  

             Tô Giai cười nói: "Anh là Triệu Dật à! Đừng khách sáo như vậy, cứ gọi tôi là Tô Giai, Tô Tô, Giai Giai đều được cả. Tôi nghe Tiểu Đào nói anh là người có bản lĩnh cực kỳ lợi hại. Đợi lát nữa chúng ta uống riêng hai ly!”  

             "Xem ra cô chính là nữ trung hào kiệt. Tốt! Lát nữa sẽ uống thêm mấy ly.”  

             Triệu Dật mỉm cười giới thiệu Diệp Thiến bên cạnh: "Diệp Thiến! Bạn của tôi."  

             Ngụy Xuyên cười giới thiệu: "Chu Lộ."  

             Tôn Lượng với tư cách là chủ nhà cười nói: "Hôm nay chúng ta có món ăn Pháp, mọi người cảm thấy không có vấn đề gì chứ?"  

             Ngụy Xuyên cười nói: "Không có vấn đề! Nếu ăn đồ ăn Pháp thì nhất định phải có rượu ngon. Cái gì mà Lafite 2 năm đó, phải gọi đến vài chai uống trước đã..."  

             "Cho cậu uống đến chết!"  

             Tôn Lượng vừa cười vừa mắng, rồi gọi vài chai rượu vang đỏ lâu năm, giá cả xa xỉ. Rượu này giá gốc khả năng phải xấp xỉ 1.000 tệ một chai, có lẽ ở đây giá trực tiếp muốn tăng vọt gấp mấy lần.  

             Triệu Dật quay đầu lại hỏi: "Cô uống đồ uống gì?"  

             Diệp Thiến: "Nước cam là được."  

             Triệu Dật vung tay lên: "Diệp Thiến không uống được, cho một ly nước cam."  

             Nhìn thấy ánh mắt đồng loạt của mọi người đều quét qua, Triệu Dật cười nói thêm: "Dị ứng rượu... Tôi đoán vậy."  

             Mọi người đều cười vang, nhưng cũng không ép mời rượu.  

             Triệu Dật đã chủ động không cho cô ấy uống rượu. Vậy còn ai không biết điều nữa?  

             Triệu Dật tán gái còn cần phải chuốc rượu người ta sao?  

             Bữa ăn này ăn xong đã tốn hết 40.000 tệ nhưng chẳng ai đau lòng cả.  

             Rốt cuộc thì Triệu Dật đã mang theo bọn họ kiếm được rất nhiều tiền. Anh Lượng kiếm lời 9 triệu thì 40.000 tệ tính là gì?  

             Cho dù có 300.000 tệ cũng không tính là gì!  

             Ăn xong, mọi người thay đổi một phòng khác, vào một phòng giải trí thật lớn. Căn phòng này giống như cái phòng ở, bên trong có máy karaoke, một chiếc ghế sofa cực lớn và mềm mại. Thậm chí có cả một cây đàn piano.  

             Triệu Dật tò mò nghiêng người đến xem. Ôi trời! Là dương cầm Steinway!  

             Chỉ riêng cây đàn dương cầm này đã có giá cả trăm nghìn tệ rồi. Lại được đặt ở một góc phòng giải trí, chẳng trách Lục Đào nói rằng đẳng cấp ở đây rất cao. Không nói đến những cái khác, chỉ riêng trang trí nội thất bên trong này cũng phải đến một triệu tệ rồi  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.