Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 220: Cậu định giúp Triệu Dật giặt quần áo sao?"



Chương 220: Chắc đây không phải là tiếng lòng của cậu chứ?  

             Trước câu hỏi đầy ngạc nhiên của Triệu Dật, Diệp Thiến nghiêm túc giải thích.  

             "Chúng tôi tập nhảy, còn các cô ấy là bên phát thanh viên. Hình thể và khí chất là rất quan trọng và rất căn bản. Chúng tôi sẽ có một chiếc cân ở mỗi phòng trong ký túc xá để có thể theo dõi cân nặng bất cứ lúc nào. Hôm nay nếu mặc kệ một cân, ngày mai cũng mặc kệ một cân thì sẽ hình thành cơ thể mập mạp như vậy.”  

             Bạch Nguyệt đau khổ nói: "Đúng vậy! Ăn được một bữa phải điên cuồng vận động. Ăn uống điều độ mới giảm béo được, chỉ có duy trì cân nặng tiêu chuẩn mà tôi không dám ăn nhiều. Tôi có chút hối hận, cuộc sống này thật khổ sở mà!”  

             Triệu Dật không nhịn được cười nói: "Chẳng trách các người đẹp trong khoa vũ đạo và khoa phát thanh truyền hình trông rất thanh lịch và khí chất như vậy. Tất cả đều do gian khổ mà luyện ra được nhỉ?”  

             Diệp Thiến liếc mắt nhìn Triệu Dật: "Nếu không thì ăn ngon ai mà không muốn chứ! Đặc biệt là ở độ tuổi này của chúng tôi, ai cũng thích ăn đồ ăn vặt nhưng mà không dám ăn. Không chỉ có chúng tôi phải tự theo dõi mà các giáo viên cũng theo dõi. Nếu cân nặng tăng nhiều thì… ha ha, hãy chờ mà xem giáo viên phạt nặng đi.”  

             Bạch Nguyệt cười và giải thích với Triệu Dật: "Thiến Thiến là sinh viên ngôi sao năm ba của khoa vũ đạo chúng tôi. Giáo viên kỳ vọng vào cô ấy rất nhiều, cho nên tất nhiên là luôn theo dõi rất sát sao. Rất thảm! Triệu Dật, nếu bình thường anh rảnh rỗi thì nên quan tâm đến Thiến Thiến nhiều một chút nha. Sinh viên nữ khoa vũ đạo chúng tôi đều nhận hết mọi sự tra tấn, vết thương chồng chất trong lòng. Rất cần một cái ôm ấm áp, một ly trà sữa ấm áp, một câu quan tâm ấm áp...”  

             Gương mặt Diệp Thiến đỏ lên một chút, vỗ mạnh cánh tay Bạch Nguyệt hai cái: "Cậu nói gì vậy! Đây không phải nên là tiếng lòng của cậu à! Là cậu muốn đấy chứ, nếu không thì để Triệu Dật làm cho cậu?”  

             Bạch Nguyệt cười tủm tỉm, trêu ghẹo nói: "Ôi chao! Tuy rằng chúng ta là chị em tốt, thế nhưng mà cậu bỏ được sao?”  

             Ánh mắt của Diệp Thiến có chút ngượng ngùng, cô nhanh chóng liếc nhìn Triệu Dật, chỉ thấy Triệu Dật cũng đang nhìn chằm chằm cô mỉm cười. Nhịp tim của cô đột nhiên gia tốc, có một loại cảm giác rất xấu hổ khi tâm tư của mình bị người khác vạch trần.  

             "Hôm qua mình mới vừa gặp anh ấy. Cậu đừng nói bừa."  

             Triệu Dật mặc kệ hai cô gái đang ầm ĩ. Rốt cuộc thì việc này nếu hắn nói chen vào sẽ khiến sự việc trở nên rất xấu hổ.  

             Hai cô gái làm ầm ĩ trong hoàn cảnh này thế nhưng lại rất đẹp.  

             Hai đại mỹ nhân cười tươi rạng rỡ, hai má hơi ửng đỏ, còn mang theo một chút ngượng ngùng trêu chọc nhau. Cảnh tượng tràn đầy sức sống thanh xuân như thế này không phải lúc nào cũng có thể nhìn thấy được.  

             Diệp Thiến nhìn quần áo trên người của Triệu Dật nên hỏi: "Anh còn đi mua quần áo à?"  

             Triệu Dật cười nói: "Đúng vậy! Cách đó không xa có một cửa hàng quần áo. Quần áo mặc tối qua toàn mùi rượu."  

             Bạch Nguyệt cười nói: "Rất chú ý đến tiểu tiết nha."  

             Diệp Thiến cười tủm tỉm nói: "Các đại gia đều tương đối chú ý hình tượng."  

             Trọng điểm nói chuyện của Bạch Nguyệt và Diệp Thiến rõ ràng là khác nhau. Ý của Bạch Nguyệt là Triệu Dật lo lắng trên người có mùi rượu sẽ làm cho Diệp Thiến phản cảm. Cho nên buổi sáng còn cố ý đi mua quần áo mới thay đổi, rất chú ý đến tiểu tiết. Còn Diệp Thiến thì trêu chọc Triệu Dật là nhà giàu, phẩm chất sinh hoạt cao nên khá chú ý vấn đề này, hơn nữa cũng không thiếu tiền.  

             Triệu Dật cười nói: "Chính mình ngửi cũng không cảm thấy thoải mái."  

             Diệp Thiến tò mò hỏi: "Quần áo vừa thay thì sao? Anh đã vứt đi rồi à?"  

             Bạch Nguyệt trêu chọc: "Ôi chao! Cậu định giúp Triệu Dật giặt quần áo sao?"  

             Diệp Thiến vặn lại: "Đâu có! Đây chỉ là muốn biết sinh hoạt hàng ngày của đại gia mà thôi.”  

             Triệu Dật thản nhiên đáp: "Làm sao có thể? Có mùi rượu nhưng không hỏng, đem về giặt sạch là được. Tôi cho vào túi ném lên xe rồi, cô cảm thấy tôi là loại người phô trương lãng phí như vậy sao?”  

             Diệp Thiến cười nói: "Ai biết được chứ! Dù sao người giàu đều rất tùy hứng. Cũng không thiếu chút tiền, mua mới...”  

             Triệu Dật lắc đầu: "Chỉ là một số người! Người giàu không tiêu tiền bừa bãi. Nên tiêu thì một đồng cũng không ít. Không nên tiêu thì cũng không tiêu loạn.”  

             Bạch Nguyệt mím môi cười, ghé sát vào tai Diệp Thiến, nhỏ giọng nói: "Mình cảm thấy anh ấy rất đáng tin cậy! Không giống như những vị nhị thiếu gia giàu có kiêu ngạo như vậy, chỉ e người khác không biết cha anh ta có rất nhiều tiền...”  

             Diệp Thiến mím môi, cầm lấy bình uống nước, rót cho mỗi người Triệu Dật và Bạch Nguyệt một cốc, cuối cùng rót cho mình.  

             Món rau xào của nhà hàng ăn rất ngon. Sáng nay Triệu Dật còn chưa ăn sáng, bụng hắn đã sớm kêu gào, đã đói từ lâu. Do đó hắn cũng không có khách sáo, khiêm tốn. Vừa mở to miệng ăn cơm, một hơi ăn liên tục ba bát cơm, cuối cùng cũng thỏa mãn buông đôi đũa xuống.  

             "Ài! Bữa sáng cũng chưa ăn, đói chết tôi. Cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn rồi."  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.