Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 249: Ngô Lỵ im lặng không nói gì.



Chương 249: Biển hoa lãng mạn  

             “Ôi! Thật nhiều hoa!”  

             “Đẹp quá!”  

             “Thật lãng mạn!”  

             Ngô Lỵ và những người khác đều cảm thán, trong mắt tràn đầy ghen tị.  

             Đôi mắt Liễu Vũ Phi sáng ngời, trên gương mặt nở một nụ cười hạnh phúc.  

             Xe ngựa dừng lại trước mặt mọi người, Triệu dật mỉm cười cúi người nói: “Mời lên xe ngựa, công chúa thân yêu của anh!”  

             Liễu Vũ Phi nở nụ cười xinh đẹp nắm lấy tay Triệu Dật bước lên xe ngựa, ngồi lên chiếc ghế êm ái được bao quanh bởi nhiều đóa hoa đủ màu sắc, giống như đang ngồi giữa những bông hoa.  

             “Em là công chúa, vậy anh chính là hoàng tử sao?”  

             Sau đó Triệu Dật bước lên xe, ngồi bên cạnh Liễu Vũ Phi, mỉm cười nói: “Đúng vậy! Anh là hoàng tử ếch xanh, vì một nụ hôn của em mà biến trở lại hình người!”  

             Mặt Liễu Vũ phi hơi đỏ lên, bỗng nhiên cô nhớ tới chuyện mình cưỡng hôn Triệu Dật. Nếu như không có chuyện này xảy ra, phải chăng Triệu Dật vẫn sẽ tiếp tục trốn tránh cô, đối với cô lúc gần lúc xa?  

             “Bây giờ chúng ta đi đâu?”  

             Triệu Dật cười: “Đi ăn cơm! Chẳng lẽ em không đói bụng sao?”  

             Liễu Vũ Phi nói: “Cưỡi ngựa lâu như vậy, lại còn vừa tắm vừa xoa bóp, em cũng hơi đói rồi.”  

             Triệu Dật dịu dàng cười đáp: “Ngay bây giờ có thể đi ăn cơm nha!”  

             Xe ngựa khởi động, phóng đi trên con đường xi măng.  

             Một chiếc xe ngựa khác theo sau. Nhưng đây chỉ là một chiếc xe ngựa kéo màu nâu bình thường, có thể chở khoảng hơn mười người.  

             Lục Đào mỉm cười nhìn xe ngựa đáp: “Đãi ngộ thế này rõ ràng là tệ hơn một bậc nha.”  

             Lý Dương cười nói: “Không để cậu đi bộ là may mắn lắm rồi đấy!”  

             Lục Đào bật cười nói: “Coi như cậu ấy còn có chút lương tâm. Đi thôi! Các vị mỹ nữ lên trước đi!”  

             Chờ Ngô Lỵ và mấy cô gái kia lên xe, Lục Đào và những người khác cũng lên xe theo. Hai chiếc xe lần lượt chạy về phía xa.  

             Đi được mấy trăm mét, xe dừng lại ở một sảnh tiệc nhỏ. Bên cạnh đã có một dãy nhân viên phục vụ đứng chờ từ trước, trên đất trải thảm đỏ, kéo dài đến ven đường cạnh xe ngựa.  

             Triệu Dật bước xuống xe, sau đó đỡ Liễu Vũ Phi bước xuống, dắt tay cô đi về phía sảnh tiệc.  

             Hai người phục vụ mở cửa, trong phòng đèn sáng trưng, quang cảnh trong sảnh tiệc bỗng nhiên thu vào tầm mắt…  

             “Ôi!”  

             Liễu Vũ Phi hai mắt mở to, tay phải vô thức che miệng, kinh ngạc nhìn về phía trước, viền mắt cô chợt ươn ướt.  

             Hoa!  

             Đủ loại, đủ loại hoa!  

             Hoa hồng đỏ rực, hoa tulip màu hồng, hoa bách hợp màu trắng. Còn có hoa hồng xanh, hoa lưu ly, hoa cúc Hà Lan…  

             Rất nhiều hoa ngập tràn trong sảnh tiệc nhỏ. Thoạt nhìn, ngoại trừ bàn tiệc chính giữa ra thì toàn bộ sảnh tiệc như trở thành một biển hoa.  

             Trong biển hoa đầy màu sắc, có một con đường trải dài về phía trước bằng vô số hoa tươi. Trên bức tường phía trước có hàng ngàn bông hoa làm nền, còn treo một tấm ảnh chụp Liễu Vũ Phi đang ngoái đầu nhìn và mỉm cười, như thể đang quay đầu nhìn về phía cửa ra vào.  

             Những bông hoa này không chỉ đơn giản là xếp chung với nhau, màu sắc rõ ràng. Hơn nữa còn đủ loại hình dáng khác nhau. Những thứ này rõ ràng là được sắp xếp rất tinh tế, khiến cho hàng chục nghìn bông hoa này hiện lên rõ ràng và lộng lẫy.  

             Nó giống như là một thế giới cổ tích đầy hoa!  

             Nhóm người Ngô Lỵ cũng theo sau đi đến cửa ra vào, ai nấy đều nghẹn ngào mà thốt lên.  

             “Ôi! Biển hoa! Đẹp quá!”  

             “Trời ạ! Đây rốt cuộc là dùng bao nhiêu hoa tươi? Năm mươi nghìn đóa? Hay một trăm nghìn?”  

             “Quá hạnh phúc!”  

             Quá chấn động!  

             Vừa rồi khi nhìn thấy cỗ xe ngựa đó, bọn họ đã cảm thấy trên xe có rất nhiều hoa tươi, thật đẹp. Nhưng so với một phòng đầy hoa tươi bây giờ, cỗ xe ngựa kia thì tính là gì chứ?  

             Chỉ là vụn vặt mà thôi.  

             “Mình muốn quay lại cảnh tượng này, quá chấn động rồi!”  

             “Cảnh tượng này e rằng cả đời cũng không bao giờ quên được!”  

             Ngô Lỵ lẩm bẩm nói: “Quá đẹp! Nếu đời này có ai đối xử với mình như vậy, mình lập tức gả không nói hai lời!”  

             Đỗ Tư Tư nói nhỏ: “Chỉ sợ yêu cầu này của cậu có chút cao rồi. Một phòng hoa tươi được thiết kế như thế này, mình đoán cũng không dưới ba trăm nghìn đóa hoa. Chỉ vì một bữa cơm mà mua ba trăm nghìn hoa tươi thế này. Nếu trong nhà không có một trăm hay tám mươi triệu tệ tài sản, ai dám chơi lớn vậy chứ? Không phải là vô cùng thích thì ai mà dụng tâm như thế chứ?”  

             Ngô Lỵ im lặng không nói gì.  

             Đúng vậy! Không có tiền thì không thể tạo ra lãng mạn, mà có tiền cũng chưa chắc sẽ vì bạn mà tạo ra sự lãng mạn như vậy…  

             Đừng nói chỉ riêng Ngô Lỵ và mấy cô gái khác cảm thấy rung động vì cảnh tượng như thế, đến cả Lục Đào và mấy người kia cũng vô thức hít một hơi thật sâu.  

             Quách Đông Lai cùng Lý Dương liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt mang theo vẻ chấn động và kinh ngạc.  

             Đây là cách thức mà đại gia bày tỏ tấm lòng hay sao?  

             Lục Đào khẽ nhếch miệng, trong lòng âm thầm cảm thán. Quả thật đúng là chịu xài tiền, chỉ vì muốn ăn một bữa cơm mà dùng đến mấy trăm ngàn đóa hoa, còn bố trí hoàn cảnh thế này. Cảnh tượng như vậy, chỉ sợ không có một cô gái nào có thể không cảm động được nha?  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.