Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 28: - Cậu Xem Mà Xử Lý



Hiểu rõ hết mọi chuyện Triệu Dật ở công ty ngẩn ra một lúc, đến lúc này hắn mới hoàn toàn yên tâm đối với tiền trong hệ thống.

Triệu Dật cũng không hề coi bản thân là ân nhân của Đái Lương. Sau khi quen thuộc, Triệu Dật cũng đổi lại cách xưng hô với Đái Lương một chút, hắn gọi chú Đái. tiếp đó cả hai người còn đi ăn cơm trưa chung với nhau.

Lúc sắp chia tay, Triệu Dật cùng Đái Lương bắt tay nhau tạm biệt: “Chú Đái, mọi chuyện của công ty sau này giao cho chú. Bây giờ chú cứ làm quen dần, sau này có dự án lớn còn cần chú quản lý hộ tôi.”

Đái Lương trả lời quả quyết: “Triệu tổng, Ngài đã cứu mạng vợ con tôi sau này tôi sẽ đi theo ngài, hết lòng phục vụ cho Ngài!”

Triệu Dật cười cười: “Được! Chú yên tâm, tôi sẽ không để chú làm không công đâu.”

Đái Lương cảm kích nói: “Mọi chuyện xảy ra như một giấc mộng, Triệu tổng! Ngài là một người tốt!”

Hả! tôi bị phát thẻ người tốt sao?

Từ chối Đái Lương lái xe chở mình về Triệu Dật tự đón taxi quay về khách sạn.

Nghỉ ngơi một lúc Triệu Dật quyết định hoàn thành các mục tiêu trong ngày hôm nay.

Triệu Dật lái xe rời khỏi khách sạn tới khu Nam An của đại học công thương Giang Châu. Hắn không có lái xe vào trường học mà đi thẳng đến một khu chung cư cách đó không xa, tiến vào một văn phòng môi giới bên cạnh chung cư.

Triệu Dật đi theo nhà môi giới quan sát mấy căn nhà, cuối cùng quyết định thuê một căn có hai phòng ngủ và một phòng khách, hắn đồng ý ký hợp đồng thuê nhà rồi tiện tay chuyển một năm tiền thuê nhà cho bên môi giới. Kế tiếp đi đến văn phòng quản lý của tòa nhà làm thủ tục thuê một chỗ đậu xe, hắn cũng thoải mái một lần trả tiền thuê một năm.

Khu chung cư này cách trường học khoảng 200 mét, ở giữa còn có một dãy phố ẩm thực. Từ lẩu hải sản cho đến mì sợi, sủi cảo, hoành thánh cái gì cần có đều có, có thể nói là nơi này đúng là thuận tiện.

Mặc dù mang theo một túi đồ lớn, nhưng cơ bản vẫn cần phải mua thêm đồ dùng sinh hoạt cần thiết. Triệu Dật thuê nhân viên tạp vụ dọn dẹp căn nhà một lượt, tiếp đó tốn một ngày để đi chọn mua đồ dùng hàng ngày ở siêu thị.

Xử lý xong chuyện phòng trọ, Triệu Dật quyết định đi dạo một vòng quanh trường học. Dù sao đã tới đây rồi, không nhìn một chút sẽ cảm thấy rất thiếu sót.



Đang là thời gian nghỉ hè cho nên trường học lúc này có hơi yên ắng, chỉ có một số sinh viên đang chơi bóng rổ ở sân bóng, hiện tại sinh viên ở lại trường dịp nghỉ hè không nhiều.

Triệu Dật vừa tản bộ vừa nói chuyện điện thoại trên trời dưới đất với Liễu Vũ Phi, hắn còn quay video ngắn 15 giây gửi cho cô xem quang cảnh trường học.

Triệu Dật: “Này, thấy trường mình chưa cậu xem có lớn không? Còn có một ngọn núi phía sau trường nữa, chỗ này có hàng cây xanh um rất tươi tốt với lại không khí còn rất trong lành.”

Liễu Vũ Phi: “A, cậu đã tới Giang Châu rồi sao?”

Triệu Dật: “Đúng vậy! Mình đi du lịch, tùy hứng nghĩ đến đâu thì đi tới đó, cho nên quyết định tới sớm khảo sát trường học của mình một chút.”

Liễu Vũ Phi: “Cậu không gọi mình đi cùng sao? Aaaa, tức chết mất! Quá đáng ghét!”

Triệu Dật: “Mình chỉ ngẫu nhiên quyết định đến trước thôi, mà không phải cậu cùng mẹ đi thăm người thân sao?”

Liễu Vũ Phi: “Haizzz, nói đến lại thấy bực mình, thấy cậu rảnh rỗi thảnh thơi như vậy mình càng bực bội! Hu hu, tâm hồn bé bỏng của mình tổn thương rồi, cậu phải đền bù cho mình đấy, mình muốn quà!”

Triệu Dật không nhịn được cười ha hả.

Trải qua chuyện hôm họp lớp, quan hệ giữa hai người so với trước kia đã có bước tiến triển. Mỗi ngày hai người nói chuyện qua lại với nhau, nhưng đa phần là Liễu Vũ Phi chủ động liên lạc với Triệu Dật trước.

Triệu Dật: “Được, cậu muốn cái gì nào?”

Liễu Vũ Phi: “Hừm…, các món ăn vặt và đặc sản Giang Châu.”

Triệu Dật: “??? cậu cũng sắp tới Giang Châu rồi sau lại cần mấy thứ này, sau này đến đây lúc nào mà ăn chả được?”

Liễu Vũ Phi: “Ặc…mình là như vậy đấy! mặc kệ cậu, cậu tự xem xét đi!”

Triệu Dật sảng khoái đồng ý: “Được, cứ chờ xem.”



Dạo quanh trường học xong Triệu Dật lái xe đến khu phố thương nghiệp nơi phồn hoa nhất trung tâm thành phố, nơi đây có đủ loại đồ cao cấp và xa xỉ. Triệu Dật chuẩn bị đi mua quà cho Liễu Vũ Phi và cha mẹ.

Tuy rằng chưa thể tiết lộ chuyện công ty đầu tư, nhưng mua quà cho cha mẹ thì không thành vấn đề. Dù sao cha mẹ quan tâm đến tâm ý của con trai mình chứ không phải giá trị của món quà.

Triệu Dật dạo một vòng trong trung tâm thương mại sau đó bắt đầu kế hoạch mua quà.

Trước tiên Triệu Dật đến tiệm trang sức Tiffany. Nhìn kỹ một lượt, hắn chọn một cái vòng tay Tiffany series T1. Đây là loại vòng tay tao nhã và quý phái lại cực kỳ tinh xảo, giá cả là 48,500 tệ.

Triệu Dật muốn mua trang phục cho mẹ nhưng sợ mua quần áo xong mẹ lại không mặc vừa, cho nên chỉ có thể chọn đồ trang sức hoặc các loại túi xách. Những thứ này không lo lắng về vấn đề tuổi tác lại phù hợp với mọi đối tượng.

“Tôi lấy cái này, gói lại giúp tôi.”

Triệu Dật không nói nhiều, đi đến quầy thanh toán quẹt thẻ.

 

“Hệ thống, sử dụng thẻ sơ cấp hoàn tiền.”

 

“Đinh! Đã sử dụng 48,500 tệ, ký chủ sử dụng thẻ sơ cấp hoàn tiền tiêu phí, hạn mức cao nhất là 50,000 tệ, hiện tại còn 3 lần sử dụng, rút ra bội số hoàn tiền là......3 lần, hoàn lại số tiền là 145,500 tệ. Tiền đã được chuyển vào hệ thống, tùy ý có thể rút ra.”

 

Ba lần!

 

Tuyệt vời!

 

Tiếp tục, tiếp tục nào còn có ba lần nữa!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.