Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 300: Cảnh tượng đó chắc chắn rất thú vị!



Đề cử quyền sách 'Nhân sinh hung hãn' đọc giả có thể đi xem  

             Chương 300: Đến ký túc xá của Triệu Dật   

             Vừa uống trà sữa vừa quay lại sân bóng, lúc này Diệp Thiến mới chú ý thấy rất nhiều người đều cầm trà sữa trên tay hoặc đặt ở bên cạnh: "Quán trà sữa của anh làm ăn cũng tốt quá nha, nhiều người uống như vậy..."  

             Triệu Dật cười nói: "Đây đều là bạn học của tôi, sao có thể lấy tiền được chứ? Đây là tôi mời mọi người uống miễn phí đó, dù sao cũng phải làm mát cổ họng thì người ta mới nhiệt tình hò hét cổ vũ được chứ."  

             Lúc này thời gian nghỉ ngơi cũng kết thúc, hiệp hai bắt đầu.  

             Triệu Dật đặt ly xuống nói: "Phía trên có bậc thềm có thể ngồi. Nếu đứng mỏi chân, các cô có thể lên vị trí đó ngồi xem nha."  

             Diệp Thiến cười ngọt ngào đáp: "Không mệt! Chúng tôi ở đây cổ vũ cho anh!"  

             "Được!"  

             Triệu Dật cũng không khách sáo, tiếp đó hắn lại lần nữa ra sân, phối hợp ăn ý với Quách Đông Lai. Trong sự cổ vũ của đám đông đã giành lấy chiến thắng cuối cùng.  

             "Tôi về phòng tắm một lát. Các cô có muốn đến phòng của tôi làm khách hay không?"  

             Lúc này Diệp Thiến đã có ý định bước vào cuộc sống của Triệu Dật, đương nhiên cũng muốn biết thêm một chút về những người bạn cùng phòng của Triệu Dật. Hoặc bằng cách nói chuyện với họ để tìm hiểu thêm về Triệu Dật.  

             “Có tiện hay không?”  

             Triệu Dật thản nhiên cười nói: “Có gì không tiện chứ? Chúng ta đi thôi.”  

             Ba người cùng nhau trở về ký túc xá nam, lúc này Lục Đào đang chơi game ở trong phòng. Cậu ta đã từng gặp qua Diệp Thiến, khi nhìn thấy bọn họ thì lập tức mỉm cười chào hỏi: "Ồ! Đây không phải là Diệp mỹ nữ hay sao? Hoan nghênh cô đến kiểm tra công tác nha…"  

             Diệp Thiến cười nói: "Anh không đi xem bọn họ chơi bóng sao?"  

             Lục Đào cười nói: "Cậu ấy và Đông Lai phối hợp với nhau chắc chắn sẽ thắng, thật sự không có gì đáng xem. Dù sao thì ở đó cũng có nhiều bạn học đến cổ vũ như vậy, thiếu tôi cũng không sao mà... Ồ, vị mỹ nữ bên cạnh này xưng hô như thế nào nhỉ?"  

             Bạch Nguyệt cười nói: "Bạch Nguyệt! Tôi là bạn cùng phòng của Diệp Thiến."  

             Lục Đào lập tức chào hỏi: "Ồ! Xin chào! Xin chào! Tôi tên là Lục Đào. Các cô cứ tùy ý ngồi nha."  

             Triệu Dật cười nói: “Các cô ngồi đây trước, tôi đi tắm một lát. Thời tiết này nếu đổ mồ hôi mà không tắm sẽ rất dễ bị cảm lạnh. Đào Tử, giúp tôi tiếp đón các cô ấy nhé!”  

             Diệp Thiến và Bạch Nguyệt nhìn xung quanh phòng ngủ, căn phòng này được dọn dẹp khá sạch sẽ, mọi thứ được sắp xếp rất hoàn chỉnh và ngăn nắp. Hoàn toàn khác với hình ảnh phòng ngủ con trai bừa bộn, còn có tất bẩn được vứt khắp nơi trong tưởng tượng của các cô.  

             Bạch Nguyệt liếc nhìn căn phòng nói: "Ồ! Các anh còn có cả điều hòa, tủ lạnh và máy giặt cơ à. Phòng ngủ của các anh cũng không lớn, nhưng đồ điện đều đầy đủ đó nha!"  

             Lục Đào cười nói: "Những cái này đều là chúng tôi mua bằng tiền của chính mình. Dù sao thì cũng có đại gia ở đây, đương nhiên cuộc sống cũng thoải mái hơn một chút..."  

             Lúc Triệu Dật từ phòng vệ sinh đi ra đã thay xong quần áo, áo sơ mi dài tay và quần tây giản dị.  

          "Đừng nghe cậu ấy lừa gạt, những thiết bị điện này đều là cậu ấy mua, chúng tôi chỉ là xài ké thôi..."  

             Lục Đào cười lạnh đáp: "Cậu nói như vậy mà lương tâm không cắn rứt sao?”  

             Triệu Dật bật cười nói: "Chẳng lẽ lời tôi nói không phải là sự thật sao? Chẳng lẽ không phải là cậu mua à?”  

             Lục Đào không phản bác mà còn tố cáo: "Các cô biết không. Lúc mới tới cậu ấy giả bộ rất thuần khiết, cũng rất khiêm tốn. Nếu không phải tôi tình cờ biết được, có lẽ khuôn mặt của thổ địa như tôi cũng bị hắn đánh sưng rồi…”  

             Diệp Thiến và Bạch Nguyệt đều bị chọc cười.  

             Các cô cơ bản cũng tưởng tượng được cảnh tượng lúc đó. Lục Đào cũng xem như là con nhà giàu, chủ động mua đủ loại thiết bị còn Triệu Dật thực sự giàu có lại cười híp mắt giả bộ như một con thỏ trắng...  

             Ha ha, cảnh tượng đó chắc chắn rất thú vị!  

             "Đi thôi! Đi ăn cơm! Chắc là mọi người đều đói bụng cả rồi. Đào Tử! Đi cùng không hả?"  

             Lục Đào không chút do dự từ chối, tuyệt đối không làm bóng đèn được nên nói: "Trò chơi này của tôi còn chưa đánh xong, các cậu cứ đi trước đi.”  

             Hừm! Hai cô gái này, đừng nói là nhiều hơn một người.  

             Đều là mỹ nữ xinh đẹp, thật khó bảo đảm Triệu Dật sẽ không ăn hết cả hai nha.  

             Tên này rất hung tàn!  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.