Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 301: Để tôi thử xem nào.”



Chương 301: Tôi đã nói, đều là gạt người mà thôi  

             Triệu Dật vốn còn nghĩ không biết hai cô muốn mua cái gì. Kết quả hai mỹ nữ đi dạo cửa hàng Watsons mua một ít mỹ phẩm dưỡng da, còn mua một ít thuốc mỡ và dầu nóng.  

             "Tại sao lại mua thuốc mỡ? Bị thương ở đâu sao?"  

             Diệp Thiến giải thích: "Chúng tôi là sinh viên khoa vũ đạo, nên sẽ thường xuyên gặp phải vấn đề như vậy. Thuốc mỡ hay dầu xoa bóp gì đó đều là những thứ phòng sẵn.”  

             Triệu Dật cảm thán nói: "Các cô thật đúng là vất vả nha.”  

             Sau khi mua xong, Triệu Dật đề nghị: "Có muốn đi dạo xem quần áo gì đó không?”  

             Diệp Thiến liếc mắt nhìn Triệu Dật, mỉm cười nói: "Có nhiều quần áo rồi, không cần đi dạo đâu. Thời gian cũng không còn sớm lắm, chúng tôi chuẩn bị đi tàu điện ngầm trở về trường học.”  

             Bạch Nguyệt cũng cười, rõ ràng Diệp Thiến và Bạch Nguyệt đều đã nhìn thấu tâm tư của Triệu Dật. Có lẽ là đi dạo một chút, sau đó Triệu Dật sẽ mua quần áo tặng cho Diệp Thiến, thậm chí Bạch Nguyệt cũng có phần.  

             Triệu Dật thấy Diệp Thiến từ chối thì cũng không ép buộc, trong lòng lại có thêm vài phần hảo cảm với hai người.  

             "Được! Cách đây không xa có một trạm tàu điện ngầm, có thể ở đây ngồi đợi tàu đến. Tiếp đó lên tàu, chuyển một trạm ở giữa đường là có thể về đến trường các cô rồi.”  

             Lúc này vẫn còn sớm, tàu điện ngầm cũng chưa đóng cửa, cho nên Triệu Dật cũng không vội vã ép các cô lên tàu trở về.  

             “Được!”  

             Ba người rời khỏi trung tâm thương mại, đi thẳng đến gần lối vào trạm tàu điện ngầm. Ánh mắt Triệu Dật bỗng nhiên nhìn tới một góc không xa, thấy có một hàng máy gắp thú bông, có đủ kiểu thú bông và búp bê loại nhỏ, cũng có thú bông cỡ lớn.  

             Trong lòng Triệu Dật khẽ động, hắn cười nói: "Các cô lần đầu tiên tới đây, tôi cũng không có cái gì tặng cho các cô. Hay là chúng ta gắp mấy con búp bê và thú bông xem như quà tôi tặng các cô đi?”  

             Diệp Thiến và Bạch Nguyệt đều dừng bước, ánh mắt đều lộ ra vài phần hứng thú…  

             Là con gái trời sinh đã rất có hứng thú với những chuyện gắp thú bông và búp bê như thế này, bọn ọ đều rất thích các loại thú nhồi bông và búp bê.  

             Diệp Thiến do dự nói: "Chắc là không dễ gắp đâu?”  

             Bạch Nguyệt đồng ý gật đầu nói: "Đúng vậy! Máy gắp thú bông và búp bê nghe nói là đều bị điều chỉnh, thường rất yếu. Mặc dù thấy đã gắp trúng, nhưng lực đó căn bản không đủ để gắp thú ra. Đây chính là lừa tiền mà thôi.”  

             Triệu Dật cười nói: "Thử xem! Dù sao cũng không đắt, xem như là chơi thôi. Đến khu vui chơi cưỡi ngựa không phải cũng phải hai mươi, ba mươi tệ một lần cho vài phút hay sao?”  

             Nghe Triệu Dật nói như vậy, hai người cũng không từ chối nữa.  

             "Ừm! Thử xem."  

             Triệu Dật dẫn theo hai cô gái đi tới trước máy gắp thú. Triệu Dật quan sát qua mấy con thú và búp bê được trưng bày trong máy một chút, sau đó dùng điện thoại di động quét mã nạp tiền.  

             Hai tệ cho một lần gắp.  

             Trong máy gắp thú và búp bê quả thật giống như tình huống mà Bạch Nguyệt nói, có máy thì tay gắp rất lỏng lẻo, có máy thì tay gắp hơi có lực một chút. Triệu Dật thử vài lần, đổi qua hai ba cái máy, cuối cùng dừng lại trước một cái máy.  

             "Lực gắp của máy này khá ổn, chỉ có cái này thôi. Nào! Các cô ai gắp trước đây?"  

          Diệp Thiến và Bạch Nguyệt thay phiên nhau ra trận, một người gắp hơn mười lần cũng không gắp được một cái, nhất thời đều có chút chán nản.  

             Bạch Nguyệt bĩu môi nói: "Tôi đã nói đều là gạt người, căn bản không gắp được.”  

             Triệu Dật cười híp mắt đi đến: "Để tôi thử xem nào.”  

             Triệu Dật bắt đầu thao tác, ba lần liên tiếp đều thất bại. Nhưng trong quá trình thất bại này, Triệu Dật nắm được một chút kỹ thuật, lần này thì gắp được một con gấu nhỏ.  

             “Oa, gắp được rồi, ha ha!”  

             “Lợi hại!”  

             Hai người Diệp Thiến cùng Bạch Nguyệt ở bên cạnh đều rất vui vẻ, thấy được màn này lập tức hô lên đầy mừng rỡ.  

             Bạch Nguyệt từ phía dưới nhặt con gấu nhỏ lên đưa cho Diệp Thiến, sau đó cười nói: "Cố lên nào! Gắp thêm vài cái nữa đi tôi cũng muốn, tôi muốn con hổ nhỏ kia!”  

             "Được rồi, hổ con đúng không! Chính là mày, đi theo ta nào!”  

             Lần thứ nhất bại, thế nhưng lần thứ hai đã thành công!  

             “Thật sự bắt được rồi! Triệu Dật, anh thật sự quá lợi hại đó!”  

             “Con hổ nhỏ lần này là của tôi nha!”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.