Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 327: Trong lòng cũng có chút hoảng sợ.”



Chương 327: Trong lòng cũng có chút hoảng sợ.  

             Triệu Dật cười nói: "Một bữa tôm mà tôi còn phải lừa cô sao?"  

             Bạch Nguyệt sau khi nghĩ lại thấy cũng đúng: "Cũng đúng ha! Anh là người giàu, một bữa tôm có phải là có lợi cho anh quá rồi không?"  

             Triệu Dật mím môi cười: “Vậy cô muốn gì? Quần áo, túi xách hay thứ gì khác, cứ việc nói đi!”  

             Hai mắt Bạch Nguyệt sáng lên, nhưng cô vẫn lắc đầu thở dài: "Quên đi! Nếu tôi nhận đồ của anh, Thiến Thiến biết được chắc chắn sẽ rất tức giận. Nếu có cơ hội thì anh mời tôi ăn tôm là được rồi. Đây là thứ tôi thích nhất, ăn bao nhiêu cũng không đủ. Nhưng tôm to thì không rẻ, tôi ăn nhiều như vậy thì một bữa tốn rất nhiều tiền, không đủ tiền mua cho nên ăn không được…”  

             Lời Bạch Nguyệt nói cũng là sự thật. Tôm nói đắt thì không đắt, nhưng cũng không rẻ. Dù sao Bạch Nguyệt vẫn còn là sinh viên. Mặc dù bố mẹ đã cho tiền sinh hoạt, nhưng mà nữ sinh phải mua một số thứ linh tinh. Ngoài ăn uống và các khoản chi tiêu khác nữa thì tiền tiêu vật chỉ vừa đủ dùng…  

             Tôm rẻ ở các quán ăn bán 100 tệ 1,5kg. Nhưng mà một con chỉ có 5 tệ, 9 tệ chỉ có một hai con thì làm sao ăn đủ, còn loại khác thì giá cả đắt hơn nhiều, hơn 200 tệ cho 1kg. Có thể ăn như Bạch Nguyệt, một mình ăn hết sáu bảy ký cũng không thành vấn đề, như vậy đối với một sinh viên quả thực không hề rẻ chút nào.  

             Triệu Dật mỉm cười, Bạch Nguyệt này cũng không phải là cô gái tham lam. Ừm! Là một cô gái thích ăn hàng.  

             "Không sao! Tôi sẽ mời cô ăn cho đến khi nào cô không ăn nổi mới thôi!"  

             “Vậy nếu tôi từ chối thì rất vô lễ. Nhưng Thiến Thiến không thích ăn tôm, cô ấy muốn giữ dáng mà tôm thì quá nhiều dầu, lần trước anh cũng thấy cậu ấy chỉ ăn có một ít..."  

             Bạch Nguyệt đắm chìm trong niềm hạnh phúc rối bời.  

             Bạch Nguyệt đi thì đương nhiên là vì đi cùng với Diệp Thiến, nhưng Diệp Thiến không thích ăn tôm. Thứ nhất là để giữ gìn vóc dáng, thứ hai là vì cô ấy cảm thấy tôm không sạch sẽ.  

             Diệp Thiến không đi, trừ khi là hoàn cảnh đặc biệt, Bạch Nguyệt không thể nào hẹn gặp riêng Triệu Dật được. Vậy thì tại sao Triệu Dật lại muốn mời cô ăn tôm chứ?  

             Triệu Dật liếc mắt một cái lập tức hiểu rõ trong lòng Bạch Nguyệt đang nghĩ gì, cười nói: "Không sao! Lúc cùng nhau ăn cơm cũng có thể gọi thêm tôm giúp cô, xem như là ăn những gì mình thích. Hơn nữa nếu cô đến thành phố một mình cũng có thể gọi cho tôi, đến lúc đó tôi sẽ mời một mình cô đi ăn tôm lớn, xem như là hối lộ cô!"  

            Bạch Nguyệt lập tức vui vẻ.  

             "Được! Vậy sau này nếu tôi đến thành phố thì tôi sẽ gọi cho anh. Anh cũng không được ngó lơ tôi đâu đấy!"  

             Triệu Dật cười nói: "Làm sao có thể chứ! Mặc dù chúng ta biết nhau là nhờ Diệp Thiến, nhưng mà đã đi chơi với nhau rất nhiều lần thì cũng xem như là bạn bè rồi. Dù sao cũng là một đại mỹ nữ, tôi làm sao có thể không để ý chứ. Lỡ như cô về tìm Diệp Thiến tố cáo tôi, vậy thì làm sao bây giờ?"  

             Bạch Nguyệt cười nói: "Làm sao hả? Tôi giúp anh nói tốt còn không kịp đây. Dù sao anh cũng là người giàu có. Nếu anh và Thiến Thiến đến với nhau thì sau này có lẽ tôi sẽ thường xuyên được nhận hối lộ, ăn nhờ ở đậu cả đời. Ừm! Sau này tôi sẽ cố gắng ở lại Giang Châu, không có việc gì thì có thể đi ăn chực..."  

             Triệu Dật bật cười: "Xem ra cô thực sự là một cái ăn hàng tiêu chuẩn nha."  

             Bạch Nguyệt cũng không tức giận, cười nói: "Đúng vậy! Tôi là một tín đồ ăn uống, tôi thích nhất chính là ăn tất cả các món ăn ngon. Đó là một điều rất hạnh phúc. Chờ tốt nghiệp xong tôi sẽ kiếm tiền, tôi muốn ăn những món ngon trên khắp thế giới!"  

             Triệu Dật cười nói: "Cô học năm mấy rồi?"  

             "Đại học năm tư."  

             Bạch Nguyệt biết Triệu Dật nghi hoặc, giải thích nói: "Chúng tôi chuyển đến ký túc xá một lần, sau đó phân chia lại lần nữa. Khoa Phát thanh Truyền hình và khoa Vũ đạo của chúng tôi cũng không nhiều người, vì vậy chúng tôi sống cùng nhau."  

             Triệu Dật có hơi ngạc nhiên: “Vậy chẳng phải tháng bảy sang năm là đã tốt nghiệp rồi sao?”  

             Bạch Nguyệt gật đầu đáp: “Đúng vậy! Thời gian trôi qua thật nhanh! Chớp mắt mà đã 22 tuổi rồi, còn sắp tốt nghiệp đại học. Trong lòng cũng có chút hoảng sợ.”  

             Triệu Dật cười nói: “Có gì phải vội chứ? Tìm việc làm sao?”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.