Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 33: - Người So Với Người Phải Chết, Hàng So Hàng Phải Ném.



Triệu Dật quẹt thẻ và nhận chiếc túi xong, lúc này quản lý Chu mới để ý thấy chiếc đồng hồ trên cổ tay Triệu Dật

Hắn thấy rõ ràng dòng chữ Vacheron Constantin trên mặt đồng hồ, con ngươi của quản lý Chu bỗng co rút lại.

Làm sao có chuyện hắn không hiểu điều này đại diện cho cái gì?

Đồng hồ Overseas là dòng sản phẩm cao cấp của thương hiệu Vacheron Constantin, giá thị trường hơn 700 ngàn nhân dân tệ.

Lúc trước hắn cũng nhìn thấy Triệu Dật đeo đồng hồ, nhưng vì góc nhìn hạn chế cho nên hắn chỉ thấy được dây đeo bằng cao su. Hơn nữa Triệu Dật ăn mặc đúng là quá bình thường, nhìn kiểu nào cũng không giống như con nhà giàu cho nên quản lý Chu cũng không để ý.

Trái tim của quản lý Chu lúc này co giật một phát, trong lòng thì thầm mắng Triệu Dật. Cái tên con nhà giàu này vì sao lại có bộ dáng như thế, còn muốn giả bộ ở đây đánh rắm!

Triệu Dật thuận tiện cầm cái túi xách nhét vào tay của Giang Dĩnh, cười nói: “Cô không cần khách sáo với tôi làm gì, bản tính cô rất tốt bụng. Cứ xem như tôi là một fan hâm mộ của cô mà nhận lấy, tôi hy vọng cô có thể mãi mãi tốt bụng như vậy.”
Advertisement
Quản lý Chu nhìn Triệu Dật tặng cái túi gần 50 ngàn cho Giang Dĩnh ngay trước mắt mình, lập tức biết rằng chuyện này không phải là đùa.

Người ta là fan hâm mộ lại là con nhà giàu, so với mình còn nhiều tiền hơn cũng trẻ tuổi và đẹp trai hơn...

Sự việc đã như thế này hắn cũng không có điều gì để nói, chỉ có thể tỏ thái độ lạnh lùng đối với Giang Dĩnh nói: “Tôi ở bên kia còn có chút việc nên đi trước, có gì thì cứ gọi điện cho tôi.”

Nghe thấy vậy, Giang Dĩnh liền nhanh chóng gật đầu: “Quản lý Chu nếu có việc thì cứ đi trước, làm phiền ông rồi!”
Advertisement
Quản lý Chu mang theo mặt lạnh đi ra cửa, lúc này Giang Dĩnh mới buôn lỏng thở dài một hơi.

Triệu Dật nhìn về phía Giang Dĩnh mỉm cười vẫy tay với cô, sau đó bước ra ngoài cửa hàng. Giang Dĩnh hơi giật mình vội vàng đuổi theo, cô ngăn phía trước Triệu Dật, sau đó đưa chiếc túi xách trong tay ra trước mặt Triệu Dật nói: “Cảm ơn anh đã giúp tôi giải quyết rắc rối, nhưng chiếc túi này tôi thật sự không thể nhận…”



Thấy cảnh này Triệu Dật cũng không đưa tay ra nhận lấy, mà chỉ đứng đó mỉm cười nói: “Chẳng lẽ cô không thích chiếc túi này sao?”

Giang Dĩnh cắn môi một cái, lắc đầu nói: “Không phải là tôi không thích, mà là chiếc túi này thực sự quá đắt… Tôi chỉ diễn xuất qua hai vai phụ, cũng chỉ là phim truyền hình. Hơn nữa tôi cũng không có nổi tiếng gì mấy thì làm sao có fan hâm mộ. Anh biết tên tôi có lẽ là do lúc nãy đã xem tôi biểu diễn trên sân khấu. Vừa rồi anh lại giúp tôi giải quyết rắc rối, tôi rất là cảm kích điều đó làm sao có thể lại nhận quà tặng của anh được.”

Triệu Dật cười nói: “Cô cứ nhận đi, lý do tôi tặng cho cô là vì cô đã từ trên sân khấu nhảy xuống cứu đứa bé kia. Tôi cảm thấy cô rất tốt bụng, cho nên tôi tặng chiếc túi này cho cô xuất phát từ đáy lòng.”

Giang Dĩnh vẻ mặt kiên quyết muốn trả lại chiếc túi cho Triệu Dật cô nói: “Tâm ý của anh tôi đã nhận, nhưng mà chiếc túi này thực sự quá đắt, tôi thật không thể nhận được.”

Triệu Dật nhìn chằm chằm ánh mắt của Giang Dĩnh, Giang Dĩnh cũng giương gương mặt bánh bao của mình ra đối mắt với Triệu Dật, dáng vẻ của cô rất kiên định.

Cô nàng này tính cách đúng là rất tốt!

Một cô gái tốt bụng, không tham lợi lộc lại có lập trường và lòng kiên định!

Trên mặt Triệu Dật hiện lên một nụ cười, hắn đưa tay cầm lấy chiếc túi xách sau đó liếc nhìn đồng hồ trên tay một cái rồi nói: “Hiện tại đã đến giờ cơm rồi, cô đã xong việc hết chưa. Nếu như không ngại thì chúng ta cùng nhau đi ăn cơm được chứ?”

Giang Dĩnh hơi giật mình, chợt mở miệng nói: “Hoạt động của tôi ở đây cũng đã kết thúc… Khi nãy anh đã giúp tôi giải quyết rắc rối, vậy bữa ăn này cứ để tôi mời đi.”

Triệu Dật vốn dĩ muốn tặng chiếc túi xách này cho Giang Dĩnh, nhiệm vụ thăng cấp cũng đã hoàn thành cho nên định ra về. Thế nhưng Giang Dĩnh lại không muốn tiếp nhận chiếc túi, ánh mắt của cô rất kiên định với quyết định này. Điều này khiến cho Triệu Dật đột nhiên thay đổi ý định, hắn muốn tìm hiểu một chút về cô nàng tốt bụng và hiền lành này.

“Được!”

“Vậy chúng ta đi thôi.”

Triệu Dật cùng với Giang Dĩnh sánh bước ra khỏi cửa hàng LV.

Đứng ở ngoài quan sát toàn bộ câu chuyện, những nhân viên bán hàng liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt lộ vẻ tán thưởng cùng đồng thuận.



Đồng dạng là tán gái, nhưng một người trong lòng mang đầy ý xấu vừa hung hăng lại keo kiệt, khiến người đẹp sợ hãi tránh xa. Một người thì thân thiện cởi mở hành động rộng lượng thoải mái. Kết quả là người đẹp túi xách không nhận thế nhưng cô ấy lại chủ động mời đi ăn.

Quả thật giống với câu nói “Người so với người phải chết, hàng so hàng phải ném!” (*)

(*) Ý nghĩa: Đừng so sánh mọi người với nhau, mỗi người đều có thế mạnh riêng, không nên so sánh mình với người khác. Mọi thứ cũng có ưu nhược điểm riêng, so sánh thì không hoàn hảo nên hãy quên điều đó đi. Tóm lại có nghĩa là mọi người nên học cách bằng lòng.

.........................................

“Chúng ta ăn gì đây? đi ăn lẩu, ẩm thực Giang Hồ hay anh có đề xuất khác.” 

Triệu Dật cười nói: “Vậy thì đi ăn lẩu đi! Lẩu Giang Châu chính là món ăn nổi tiếng nhất nước. Tôi đến đây đã mấy ngày rồi nhưng vẫn chưa được nếm thử, nhân dịp này cùng nhau ăn đi.”

 

Có lẽ vì hai người bằng tuổi nhau cho nên không có cảm giác ngăn cách. Hơn nữa Triệu Dật cũng không có bộ dạng giàu có kiêu ngạo, trông hắn rất hiền hòa và thân thiện rất dễ tiếp xúc. Cho nên Giang Dĩnh đối với hắn cũng thoải mái cởi mở, cô nói: “Nghe cách phát âm của anh, dường như anh là người ở Thiên Phủ đúng không?”

 

Triệu Dật cười nói: “Đúng vậy.”

 

Giang Dĩnh cười nói: “Ăn lẩu thì thứ quan trọng nhất chính là bầu không khí nếu chỉ có một người ăn lẩu, thì đây chính là mức độ cô đơn thứ 5 trong 10 mức độ cô đơn quốc tế đó nha!”

 

Cả hai đều là người trẻ tuổi cho nên đối với những thông tin trên mạng xã hội đều hiểu rõ, Triệu Dật cười đáp lại: “Chẳng lẽ không đúng sao… Ăn không được nhiều đã đành lại bị người khác vây xem chỉ trỏ, còn bị nhìn bằng ánh mắt thương hại điều này đúng là quá thảm hại, nếu mà không khóc thì vào một lát đều sẽ muốn khóc…”

 

Giang Dĩnh khẽ cười nói: “Được! Đã vậy thì chúng ta đi ăn lẩu, tôi biết một quán lẩu ăn cũng được, chắc chắn sẽ không làm anh thất vọng...A! Quên mất, tôi còn chưa biết tên của anh là gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.