Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 337: Cậu thật sự là đồ xấu!”



Chương 337: Trái tim bị đả kích  

             Cả nhóm vui vẻ đến mười giờ, giống như lần trước Triệu Dật sớm dẫn theo hai cô gái rời đi, nhưng mà phải thanh toán trước.  

             Vẫn là Diệp Thiến lái xe, Triệu Dật ngồi ở ghế phụ, Bạch Nguyệt ngồi ở hàng ghế sau. Rất nhanh đã đến vị trí đỗ xe gần nhất dưới lầu ký túc xá nữ của đại học Tất Nam, tiếp đó họ dừng xe lại.  

             Dừng xe xong, Diệp Thiến trả lại chìa khóa xe cho Triệu Dật, ba người đi về phía ký túc xá không xa.  

             Triệu Dật bỗng nhiên đưa tay, nắm lấy tay Diệp Thiến.  

             Lần này Diệp Thiến không tránh ra. Thật ra từ lần đầu tiên cô đồng ý để hắn nắm tay, cô đã chấp nhận hắn rồi.  

             Một tay khác của Triệu Dật ở sau lưng khoát tay áo về phía Bạch Nguyệt. Bạch Nguyệt sửng sốt một chút, chợt thấy được Triệu Dật và Diệp Thiến đang nắm tay nhau, lập tức hiểu được.  

             "Ai da! Uống rượu nhiều quá! Mình mắc tiểu, mình về ký túc xá trước nha!"  

             Bạch Nguyệt cũng mặc kệ Diệp Thiến nói như thế nào, nhanh chóng bỏ chạy.  

             Ăn người miệng ngắn, bắt người nương tay. Ngày thường mọi người cùng chơi đùa thì thôi, lúc này lại giả vờ không hiểu ở lại làm bóng đèn vậy thì quá không hiểu chuyện rồi.  

             Tâm trạng Bạch Nguyệt tuy rằng có chút kỳ lạ, nhưng cũng không muốn chọc cho Triệu Dật phản cảm đối với mình.  

             Ngay cả khi hắn thích Diệp Thiến, nhưng với mình coi như là bạn bè. Nếu là gặp được một người giàu hào phóng như vậy, mình còn cố chấp đắc tội hắn thì mình mới thật sự là đứa ngu ngốc.  

             Bạch Nguyệt chạy đi, Diệp Thiến bị Triệu Dật nắm tay, nhất thời tim đập rất nhanh.  

             Đây là lần đầu tiên cô và Triệu Dật nắm tay nhau ở chung một mình như vậy.  

             Hắn sẽ làm gì mình không?  

             Triệu Dật cũng không có làm cái gì, thậm chí bước chân cũng không dừng lại, vẫn như trước không nhanh không chậm đi về phía ký túc xá nữ. Cứ như vậy đi thẳng đến dưới lầu ký túc xá.  

             "Tôi đến rồi."  

             Triệu Dật ừ một tiếng, bước về phía trước một bước. Sau đó xoay người, đứng đối diện Diệp Thiến.  

             Diệp Thiến vừa mới ngẩng đầu lên, Triệu Dật đã rất bá đạo trực tiếp ôm lấy cô, sau đó hôn xuống.  

             Ánh mắt Diệp Thiến lập tức mở to, trong nháy mắt hiện lên một ý nghĩ trong đầu.  

             Nụ hôn đầu tiên của mình đã không còn…  

             Trong lòng Diệp Thiến đã chấp nhận thân phận bạn trai của Triệu Dật. Nếu không hai ngày nay cũng sẽ không ở lại, cũng sẽ không mặc cho hắn nắm tay cô.  

             Trong lòng Diệp Thiến rất là bối rối, nhưng lại có chút hưng phấn không thể giải thích được.  

             Triệu Dật cũng không quá đáng, rất nhanh đã buông Diệp Thiến ra, mỉm cười nói: "Nghỉ ngơi sớm một chút! Lúc rảnh rỗi thì hãy nhớ anh nhiều hơn.”  

             Đây cũng là lần đầu tiên Triệu Dật nói với cô những lời tình cảm táo bạo thế này.  

             Diệp Thiến có chút luống cuống. Suy nghĩ một chút, cô khẽ nhón chân lên chủ động hôn Triệu Dật một cái, là kiểu vừa chạm lập tức tách ra.  

             "Cám ơn anh đã đưa em về... Anh…”  

             Diệp Thiến nói xong, lập tức mặt ửng đỏ xoay người chạy vào ký túc xá nữ.  

             Diệp Thiến chạy lên lầu ba, lại phát hiện ở cửa hành lang lầu ba Bạch Nguyệt đang tựa vào cửa sổ, cười tủm tỉm nhìn mình. Vừa rồi cô cũng không có trực tiếp trở về phòng ngủ, mà là ở đây trốn một bên xem kịch.  

        Mặt Diệp Thiến lập tức đỏ lên.  

             Ở góc độ này, tất cả mọi chuyện vừa rồi xảy ra đương nhiên Bạch Nguyệt đều có thể nhìn thấy được.  

             Bạch Nguyệt cười hì hì nói: "Ôi chao! Nụ hôn đầu tiên không còn... Cảm thấy thế nào vậy nhỉ?”  

             “Muốn chết à!”  

             Diệp Thiến trừng mắt nhìn Bạch Nguyệt một cái, đưa tay kéo cô đi về phía ký túc xá, quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy bóng lưng Triệu Dật rời đi. Trong bóng đêm, có vẻ có chút cô đơn, bước chân không khỏi hơi dừng lại một chút.  

             Bạch Nguyệt quay đầu nhìn thoáng qua, đoán được tâm tình của Diệp Thiến, khẽ nói: "Hắn cũng sẽ không đi. Thật ra hai người có thể ở khách sạn, sáng mai trở về học là được.”  

             Khuôn mặt Diệp Thiến đỏ bừng nói: "Cậu nói cái gì vậy hả? Làm sao có thể chứ?”  

             Bạch Nguyệt cười hì hì nói: "Cậu xem người ta đưa cậu về xa như vậy. Một mình đi khách sạn, thật đáng thương!”  

             Ánh mắt Diệp Thiến thoáng có chút bối rối, kéo Bạch Nguyệt đi về phía phòng ngủ nói: "Đừng nói bậy! Cậu thật sự là đồ xấu!”  

             Bạch Nguyệt bật cười nói: "Thẹn thùng nữa chứ! Ha ha! Dù sao cũng là chuyện sớm muộn..."  

             "Cậu là sắc nữ, suốt ngày nghĩ cái gì vậy chứ? Cậu thấy hắn đáng thương, vậy cậu đi cùng hắn đi."  

             Bạch Nguyệt trêu chọc nói: "Khẩu thị tâm phi nha! Nếu thật sự mình cùng hắn làm cái gì, chỉ sợ cậu sẽ muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với mình. Cậu đó! Đàn ông tốt thì phải giữ kỹ, cũng không nên cho người khác cơ hội chứ!”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.