Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 354: Chẳng lẽ là hắn thật sao?”



C’hương 354: Chẳng lẽ là hắn  

             Lôi Cương rất ra sức nên chẳng bao lâu đã tra ra được thông tin của người đẹp con lai Julia kia. Dù sao thời đại này đâu đâu cũng có camera giám sát. Nhưng mà tìm hiểu kỹ hơn chút nữa lại phát hiện Julia lại sử dụng hộ chiếu giả!  

             Cơ bản là không có người này!  

             Như vậy vấn đề là, vì sao người đẹp này lại sử dụng hộ chiếu giả để cố tình lừa Lôi Uy đến Thái Lan chứ?  

             Là bắt cóc Lôi Uy, sau đó tống tiền hay sao?  

             Nhưng sau khi Lôi Uy mất tích một thời gian rất lâu, Lôi Cương cũng không nhận được bất kỳ tin tức nào. Rõ ràng giả thiết bắt cóc tống tiền không được thành lập.  

             Vậy là Lôi Uy từng đắc tội với ai sao?  

             Chuyện ở quán bar tự nhiên bị người ta nhắc tới, nhưng từ đầu đến cuối cũng là Lôi Uy bắt nạt người khác.  

             Dù vậy cảnh sát cũng đã tìm đến Triệu Dật, đương nhiên Triệu Dật đã bày tỏ bản thân cũng không biết gì, ngay cả nhóm người Lục Đào cũng bị tra hỏi.  

             Lục Đào và mọi người đều rất kinh ngạc.  

             Lôi Uy chạy đến Thái Lan, sau đó biến mất sao?  

             Chết rồi ư?  

             Trong phòng riêng có Lục Đào, Ngụy Xuyên và Tôn Lượng.  

             Ngụy Xuyên hơi kinh ngạc, nghi hoặc hỏi: “Chuyện của Lôi Uy, mọi người nghĩ như thế nào?”  

             Lục Đào lắc đầu: “Không biết nữa! Cảm giác rất mơ hồ và bí ẩn. Chúng ta đây không phải là đang thu mua cổ phiếu của nhà bọn hắn sao? Sao bỗng nhiên Lôi Uy lại xảy ra chuyện chứ?”  

             Tôn Lượng cau mày nói: “Lôi Uy chỉ là một tên con nhà giàu, hắn cũng không có cổ phần gì trong công ty. Sự sống chết của hắn cũng không ảnh hưởng gì tới giá cổ phiếu của công ty, hơn nữa điều này cũng không có tác động gì đến biến động sắp tới của Dược phẩm Lôi Sâm. Chuyện này với việc chúng ta thu mua cổ phiếu của bọn họ hẳn là không liên quan.”  

             Ngụy Xuyên do dự một chút, nhìn Tôn Lượng rồi lại nhìn Lục Đào nói: “Mọi người có cảm thấy… Có phải là do hắn làm không?”  

             Tôn Lượng và Lục Đào đều biết Ngụy Xuyên đang nói đến ai.  

             Tôn Lượng chậm rãi lắc đầu đáp: “Chúng tôi cũng đã điều tra qua bối cảnh của hắn. Là gia cảnh bình thường, tuyệt đối không có năng lực lớn như vậy…”  

             Ngụy Xuyên khẽ nói: “Anh Lượng! Anh quên lần đầu tiên chúng ta ở khách sạn đầu tư cổ phiếu hay sao? Những tin tức tuyệt mật như vậy, hắn đều có thể lấy ra được…”  

             Vẻ mặt Tôn Lượng và Lục Đào đều ngạc nhiên. Hai người nhìn nhau, ánh mắt có chút kinh hãi.  

             Đúng vậy! Triệu Dật có thể liên tục lướt sóng hai lần. Đây chính là chứng khoán Mỹ đó nha, nếu như không có quan hệ với nước ngoài thì tin tức chính xác như vậy từ đâu mà ra chứ?  

             Lôi Uy trước tiên cũng là bị người ta lừa ra nước ngoài, sau đó mới mất tích…  

             Tôn Lượng khẽ nói: “Tôi có nghe qua một chút. Sau cái hôm rời khỏi quán bar, Lôi Uy còn hỏi lại Đinh Triển quan hệ giữa Triệu Dật và chúng ta. Theo như tính cách của Lôi Uy, hỏi thăm như vậy chắc chắn là muốn trả thù Triệu Dật. Mà theo thói quen trước đây thì khẳng định là muốn tìm người dạy dỗ Triệu Dật. Hắn mất mặt như vậy, tuyệt đối không chỉ đánh một trận là xong…”  

             Ngụy Xuyên mở to mắt, chợt nói: “Anh Lượng! Ý của anh là Lôi Uy muốn tìm người để trả thù Triệu Dật, chẳng hạn như muốn giết chết hoặc làm cho Triệu Dật bị tàn phế? Sau đó thì Triệu Dật phản đòn, giết Lôi Uy để diệt trừ hậu họa?”  

             Tôn Lượng do dự nói: “Đây chỉ là suy đoán của tôi. Sự thật e là chỉ có người liên quan mới biết được.”  

             Ngụy Xuyên giật mình nói: “Chẳng lẽ là hắn thật sao?”  

             Lục Đào nghĩ một lát, ánh mắt kiên định nói: “Tôi và hắn là bạn cùng phòng, thời gian ở chung rất nhiều. Con người hắn rất coi trọng tình cảm và hòa đồng với bạn bè, tuyệt đối không phải người máu lạnh như vậy. Nếu như thật sự là hắn làm, tôi cũng tin hắn hoàn toàn là bất đắc dĩ mới làm ra như vậy. Dù sao có phải là hắn hay không thì tôi cũng không lo lắng.”  

             Ngập ngừng một chút, Lục Đào lại nói tiếp: “Tôi biết mọi người đều lo lắng hắn có nhiều thủ đoạn kinh khủng, nếu như sau này xảy ra tranh chấp về lợi ích thì có thể sẽ xóa bỏ chúng ta giống như Lôi Uy. Nhưng mà tôi nghĩ tất cả mọi người ít nhất phải xác nhận lại một chuyện. Lúc trước hắn dẫn theo chúng ta hai lần, giúp chúng ta kiếm mấy chục triệu tiền lời, thế nhưng cũng không thu một đồng phí thủ tục nào của chúng ta cả.”  

             “Thậm chí lần này cũng không đề cập đến việc tính bao nhiêu phí, mà có thể còn đạt lợi nhuận hàng trăm triệu. Chỉ xét về hai chuyện này, hắn tuyệt đối không phải kiểu người vì lợi ích mà trở mặt giết người. Vậy nên cũng không cần phải lo lắng.”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.