Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 355: “Đến phòng của tôi rồi nói.”



C’hương 355: Giết gà doạ khỉ  

             Nếu có thể giúp đỡ thì hắn nhất định sẽ giúp đỡ. Hắn giúp Sở Lê Lê giải quyết tên bạn trai cũ phiền phức kia, mở cửa hàng để tạo việc làm thêm cho các bạn học sinh nghèo như là Hàn Khả Hinh, dẫn theo bọn hắn kiếm tiền, giúp bạn cùng phòng kiếm tiền, còn mời tất cả bạn bè đi ăn cơm mà không tỏ vẻ…  

             Người như vậy mà lại là người máu lạnh được sao?  

             Người gặp phải tình huống nguy hiểm với bản thân, bất đắc dĩ mới đáp trả thì không đúng hay sao?  

             Nếu thật sự là Lôi Uy tự tìm chết, theo như tính cách ngang ngược của Lôi Uy thì cũng sẽ đi đến bước này. Sau này chỉ có thể càng ngày càng điên cuồng, giống như keo da trâu, không giết không được.  

             Với điều kiện tiên quyết như vậy, Triệu Dật giết chết hắn thì có vấn đề gì chứ?  

             Đổi lại là mình, nếu có bản lĩnh này thì cũng sẽ làm như vậy nha!  

             Lôi Uy vẫn có địa vị nhất định trong giới công tử bột ở Giang Châu. Dù sao thì cha hắn cũng là chủ tịch nắm giữ công ty niêm yết có giá trị hơn 10 tỷ, cộng thêm tác phong phách lối của hắn, cho dù là người không giao lưu với hắn cũng đều biết tính cách cái tên Lôi Uy này. Tin tức hắn mất tích ở Thái Lan đã nhanh chóng lan truyền trong toàn giới. Sự thật hay phỏng đoán, có khả năng ai ai cũng biết.  

             Cái tên Triệu Dật cũng là lần đầu tiên xuất hiện ở trong vòng tròn Giang Châu.  

             Mặc dù không ai tin là cái chết của Lôi Uy có liên quan đến Triệu Dật. Dù sao Triệu Dật chỉ là một sinh viên năm nhất. Nhưng mà mọi người theo bản năng đều có một chút ấn tượng.  

             Triệu Dật này, có lẽ không thể đùa được.  

             Lỡ như?  

             …  

             Ở nhà họ Lôi.  

             Lôi Cương ngồi trên ghế salon, vẻ mặt u ám. Khuôn mặt bình thường vốn hồng hào và đầy phấn chấn, bây giờ đã trở nên tiều tụy, đầy tang thương.  

             Lôi Uy đã chết!  

             Đứa con trai duy nhất của mình đã chết!  

             Hai tay hắn xoa xoa khuôn mặt, trong hai mắt đỏ bừng không thể che giấu sự lạnh lùng.  

             Lôi Uy bị người ta cố ý giết chết!  

             Rốt cuộc là Lôi Uy tự mình đắc tội người ta hay là có người muốn trả thù mình, hoặc là cảnh cáo?  

             Chẳng lẽ là bọn họ?  

             Trong mắt người ngoài thì Dược phẩm Lôi Sâm đang phát triển mạnh mẽ. Nhưng trên thực tế, chỉ những thành viên cốt cán và cấp cao bên trong mới biết, trước mắt Dược phẩm Lôi Sâm đang đối mặt với một vấn đề quan trọng.  

             Công ty Dược phẩm Lôi Sâm vẫn là do Lôi Cương kiểm soát. Mặc dù trong tay hắn chỉ có 28% cổ phần, nhưng số người ủng hộ hắn cũng không ít. Nhưng hiện tại một nhóm cổ đông khác do Hà Khôn đứng đầu lại hy vọng sáp nhập công ty với Công ty Dược phẩm Khang Mỗ, hoặc có lẽ là bị bọn họ thu mua. Như vậy thì bọn hắn có thể có nhiều lợi ích hơn nữa.  

             Nếu như sáp nhập thành công, quyền khống chế Dược phẩm Lôi Sâm sẽ rơi vào tay Dược phẩm Khang Mỗ. Lôi Cương cũng sẽ mất đi quyền kiểm soát, trở thành một tên cổ đông không có quyền lợi gì.  

             Đây không phải là cục diện hắn muốn nhìn thấy nhất. Hắn không thiếu tiền, hắn chỉ muốn quyền kiểm soát!  

             Ngay từ đầu các cổ đông do Hà Khôn đứng đầu vốn không phải là người khống chế. Chỉ cần tối đa hóa lợi ích của bọn hắn thì cơ bản cũng không quan tâm sau khi sáp nhập sẽ như thế nào, bọn hắn chỉ cần có tiền!  

             Mình vì phản đối đề nghị của bọn hắn cho nên mới lựa chọn phương pháp này để cảnh cáo mình hay sao. Hoặc có lẽ là giết gà dọa khỉ, cảnh cáo những người theo mình, để bọn họ từ bỏ việc ủng hộ mình?  

             Một người đàn ông trung niên đeo kính được người giúp việc dẫn vào. Người này là thư ký của hắn, Đỗ Kiện.  

             Lôi Cương nhìn thấy Đỗ Kiện đi vào lập tức cúi mặt xuống rồi đứng dậy.  

             “Đến phòng của tôi rồi nói.”  

             Hai người đi vào phòng, Lôi Cương ngồi xuống, sốt ruột hỏi: “Kết quả như thế nào?”  

             Đỗ Kiện lắc đầu đáp: “Tôi đã hỏi thăm một nhóm người địa phương có thế lực ở bên Thái Lan, tốn không ít tiền và cũng treo thưởng. Nhưng mà bọn hắn đều nói rằng không phải bọn hắn làm, đồng thời cũng tìm người giúp chúng ta điều tra. Tất cả camera giám sát ghi lại, sau khi Lôi Uy vào khách sạn đã ra ngoài một mình, sau đó thì biến mất nửa chừng. Mất tích ở một khu vực có tình huống phức tạp như vậy, cũng không có bất kỳ camera giám sát nào, dân bản xứ bọn hắn nói tình huống như vậy là Lôi Uy đã bị xử lý…”  

             Lôi Cương nghiến răng: “Xử lý sao?”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.