Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 357: Công ty Dược phẩm Khang Mỗ.”



C’hương 357: Biến động là gì đây?  

             Tôn Lượng cười nói: “Được! Nhà họ Tôn bọn tôi với một vị cổ đông có quan hệ cũng không tệ lắm, nhất định có thể sớm biết được tin tức.”  

             Lục Đào cũng tỏ thái độ: “Ừm! Tôi sẽ nhờ chú Hai hỗ trợ quan sát.”  

             Triệu Dật ừ một tiếng, nhìn vào Lục Đào: “Đến lúc đó có thể có chút chuyện cần chú Hai của cậu đứng ra. Ông ấy là tổng giám đốc công ty đầu tư, chắc cũng rất quen thuộc với những chuyện như thế này. Tôi chỉ là một sinh viên, đứng ra cũng không thích hợp lắm…”  

             Lục Đào không nói lời gì thừa thãi, gật đầu: “Được! Có chuyện gì cậu cứ nói. Đây đều là vì lợi ích chung, chú Hai của tôi chắc cũng không có vấn đề gì.”  

             Triệu Dật cười gật đầu nói: “Ở bên này chú Đới cũng đã thu mua hơn một nửa số cổ phiếu, không lâu nữa biến động sẽ xảy ra, mọi người cứ nằm chờ kiếm tiền thôi.”  

             Biến động sẽ xảy ra sao?  

             Hai mắt Tôn Lượng mà những người khác sáng lên, mỗi người bọn họ đều đoán được sẽ có biến động. Dù sao có biến động mới có thể kiếm tiền. Nhưng cho dù là nhà họ Tôn hay là nhà họ Lục cũng không nghe được rốt cuộc là biến cố gì.  

             Vậy rốt cuộc biến động này là cái gì đây nhỉ?  

             ...  

             “Em trai! Thời gian cuộc họp hội đồng quản trị đã xác định được, là ngày 13 tháng 12, cũng chính là thứ hai.”  

             Hai mắt Triệu Dật lập tức sáng lên, vẫn là ngày mà hệ thống dự đoán sao?  

             Xem ra mọi chuyện cũng không bởi vì Lôi Uy chết mà thay đổi.  

             Lôi Uy là một tên công tử bột, trong cuộc chiến tranh giành cổ phần cũng không phải là nhân tố quan trọng gì.  

             Triệu Dật: “Đã rõ!”  

             Triệu Dật cầm điện thoại lên, bấm điện thoại gọi cho chú Đới.  

             “Chú Đới! Thị trường chứng khoán hôm nay thế nào?”  

             Đới Lương đáp lại: “Giá cổ phiếu vẫn luôn giao động quanh mức 17 tệ, không có biến động gì lớn.”  

             Triệu Dật khẽ ừ một tiếng rồi tiếp tục hỏi: “Chúng ta còn bao nhiêu tiền?”  

             “Còn khoảng 50 triệu.”  

             Triệu Dật nói: “Thu mua toàn bộ trong hôm nay, không cần cân nhắc giá cả nữa.”  

             Đới Lương đáp: “Được! Nhưng nếu hành động quá mãnh liệt thì e là sẽ bị phát hiện…”  

             Khóe miệng Triệu Dật hơi nhếch lên: “Không sao! Bị phát hiện lúc này cũng không thành vấn đề.”  

             “Được!”  

             Trước khi thị trường đóng cửa vào buổi chiều, Đới Lương đã kịp báo cáo tình hình thu mua ngày hôm nay trong nhóm.  

             “Trước mắt 593 triệu tệ đã hoàn toàn chuyển thành cổ phiếu, tỷ lệ sở hữu cổ phần hiện tại của chúng ta đạt 5,52%.”  

             Triệu Dật: “Chú Đới! Công việc của chú tạm thời hoàn thành. Làm rất tốt!”  

             Đới Lương: “Đó là việc tôi nên làm.”  

             Tôn Lượng: “Em trai! Tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?”  

             Triệu Dật: “Trước tiên cần phải hoàn thành mọi thủ tục, đảm bảo công ty chúng ta có quyền tham gia bỏ phiếu trong cuộc họp hội đồng quản trị. Sau đó thì chúng ta sẽ mời Tổng giám đốc Lục ra mặt. Cái gọi là gõ gỗ có vang hay không thì cứ nhìn Tổng giám đốc Lục!”  

             Lục Đào: “Ừm! Chuyện này tôi sẽ liên lạc với Chú Hai.”  

             Một lát sau, Lục Đào gửi một tin nhắn riêng cho Triệu Dật.  

             Lục Đào: “Lúc đầu Chú Hai tôi vốn không định gặp cậu, nhưng mà bây giờ cậu muốn để ông ấy ra mặt. Vậy nên Chú Hai tôi muốn gặp mặt cậu một lần để nói chuyện, bởi vì có một số việc nói qua điện thoại thì không rõ lắm.”  

             Triệu Dật: “Tôi cũng có ý này.”  

             Triệu Dật và Lục Thần gặp nhau trong một phòng trà lịch sự tao nhã cạnh bờ sông.  

             Lục Thần đã ngoài 40 tuổi, lịch lãm tuấn tú. Trên người mang một phong thái tự tin, nhàn hạ của người thành đạt, mỉm cười đánh giá Triệu Dật.  

             “Thật đúng là anh hùng xuất thiếu niên nha! Suy nghĩ một chút lúc tôi 18 tuổi đang làm cái gì, so với Tổng giám đốc Triệu thì mình chẳng là gì cả.”  

             Lục Thần cũng không đối đãi với Triệu Dật như hậu bối, mà xem như là đối tác làm ăn. Xưng hô là Tổng giám đốc Triệu, rõ ràng là cho Triệu Dật đủ tôn trọng.  

             Triệu Dật cười nói: “Tổng giám đốc Lục khách sáo quá rồi! Tôi còn trẻ tuổi, chưa có kinh nghiệm gì. Chuyện tiếp theo còn phải dựa vào Tổng giám đốc Lục nhiều hơn.”  

             Lục Thần cười, xua tay nói: “Tổng giám đốc Triệu đây cũng đừng tâng bốc tôi quá. Tổng giám đốc Triệu mang theo bọn tôi làm giàu, chúng tôi giúp sức chẳng phải là điều nên làm sao?”  

             Khiêm tốn vài câu, vẻ mặt Lục Thần lại trở nên nghiêm túc: “Biến động lần này rốt cuộc là cái gì vậy?”  

             Triệu Dật cười nói: “Hà Khôn, Công ty Dược phẩm Khang Mỗ.”  

             Vẻ mặt Lục Thần hơi đổi: “Công ty Dược phẩm Khang Mỗ sao? Ông trùm ngành Dược phẩm Khang Mỗ sao?”  

             Triệu Dật gật đầu: “Dược phẩm Khang Mỗ sắp thu mua Dược phẩm Lôi Sâm.”  

             Lục Thần lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Lúc trước cũng không nghe được bất cứ tin tức gì.”  

             Triệu Dật cười nói: “Nếu như mọi người đều biết thì tin tức này sẽ không còn giá trị gì nữa.”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.