Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 376: "Em thấy như thế nào?"



Chương 376: Quà giáng sinh của Diệp Thiến  

             Ặc, lúc trước Diệp Thiến cũng nói như vậy. Bây giờ Liễu Vũ Phi cũng nói như vậy sao?  

             Hai người là bạn học tốt hay sao? Nghiện học tập và không có ý định tham gia ngày lễ này ư.  

             Không giống như hắn, cả ngày đều chạy ở bên ngoài. Năm ngày một tuần, trung bình có thể ở trường học được hai ngày là nhiều lắm rồi.  

             Triệu Dật: Không thành vấn đề! Không xa lắm, anh lái xe rất nhanh mà.  

             Liễu Vũ Phi: Được! Vậy vất vả cho anh rồi, yêu anh! Chụt chụt  

             Triệu Dật: Chụt chụt!  

             Trong chớp mắt, ngày 24 đã đến.  

             Buổi sáng Triệu Dật vội vàng đi Bạch Bối cùng Quan Tâm, Triệu Dật đi thẳng đến trường học.  

             Sau khi Diệp Thiến học xong ra khỏi lớp, cô ấy nhìn thấy Triệu Dật đang đứng dựa vào cột ngoài hành lang mỉm cười nhìn mình, trong mắt cô lập tức hiện lên vẻ vui mừng.  

             Tuy rằng cô ấy đã nói Triệu Dật không cần đi qua, nhưng những người yêu nhau, nhìn thấy đối phương sao có thể không vui được chứ?  

             Triệu Dật thoải mái đưa tay ra ôm Diệp Thiến, cười nói: "Đi thôi."  

             Diệp Thiến cười nói: "Đi ăn tối à?"  

             Triệu Dật: "Chút nữa ăn cơm tối, anh đưa em đến một chỗ trước đã."  

             Diệp Thiến tò mò hỏi: "Ở đâu vậy?"  

             Triệu Dật nở một nụ cười bí hiểm nhìn Diệp Thiến nói: "Đi rồi sẽ biết."  

             Diệp Thiến tò mò đi theo Triệu Dật vào trong xe. Trước khi lên xe, Triệu Dật còn cố ý quét qua độ hảo cảm của cô ấy.  

             96!  

             Lần trước là 94, lần này là 96. Có vẻ như sau khi hai người xảy ra quan hệ thân mật, mức độ yêu thích cũng tăng lên một chút.  

             Triệu Dật lái chiếc Ferrari của mình về phía biệt thự cách đó vài km. Triệu Dật nghiêng mặt nhìn Diệp Thiến, nhưng thấy nét mặt của Diệp Thiến rất tự nhiên. Dường như không ở trong tình trạng tim đập rộn ràng như lúc trước nữa.  

             Không còn hiệu quả sao?  

             Xe chạy một mạch vào khu biệt thự rồi dừng lại trước cửa một biệt thự. Quan Tâm đang đứng đợi ở trước cửa, bên cạnh còn có hai người đàn ông đi cùng. Một người đàn ông trung niên, một người trẻ hơn mặc áo sơ mi trên cổ đeo một thẻ làm việc. Có lẽ là một người môi giới bất động sản.  

             Sau khi xuống xe, Triệu Dật lại quét độ hảo cảm một lần nữa.  

             96!  

             Vẫn là 96!  

             Không có gì thay đổi!  

             Lần trước thay đổi khá rõ ràng, nhưng lần này không có thay đổi gì cả. Diệp Thiến dường như cũng không có biểu hiện khác lạ như vậy.  

             Chẳng lẽ là bởi vì độ hảo cảm của hai người vốn đã rất cao. Hơn nữa hai người đã từng có quan hệ mật thiết nên độ hảo cảm này không thể quét được nữa sao?  

             Diệp Thiến nhìn căn biệt thự trước mặt với vẻ mặt có chút khó hiểu: "Chúng ta đến nơi này làm gì?"  

             Triệu Dật nở nụ cười: "Đi thôi, xem một chút."  

             Diệp Thiến chớp mắt, nhìn nhân viên bất động sản phía trước, ngạc nhiên hỏi: “Anh định mua nhà ở đây sao?”  

             Nhìn phản ứng gần như giống hệt nhau của Diệp Thiến và Phùng Tiếu Tiếu, Triệu Dật không thể nhịn được cười.  

             Phản ứng đầu tiên của Phùng Tiếu Tiếu và Diệp Thiến là Triệu Dật muốn mua một ngôi nhà, không phải là Triệu Dật muốn mua nhà cho họ!  

             Nói cho cùng, căn nhà này thoạt nhìn cũng không rẻ, ít nhất cũng phải vài triệu. Cho nên bọn họ cũng không nghĩ là mua cho chính mình.  

             Ngay cả mấy tên nhà giàu theo đuổi bạn gái cũng chỉ tặng quần áo, túi xách và đồ trang sức. Rất ít người không tiếng động mà đi tặng biệt thự, tặng nhà như vậy.  

             "Trước đi xem một chút."  

             Triệu Dật nắm tay Diệp Thiến tươi cười bước vào nhà. Người môi giới niềm nở giới thiệu với hai người, chủ nhà thì đứng đợi bên cạnh. Bởi vì Quan Tâm nói, nếu như người đẹp hài lòng thì lập tức ký hợp đồng và thanh toán toàn bộ số tiền cho họ ngay.  

             "Ở đây có một hồ bơi với mái che bằng kính như vậy ánh mặt trời sẽ không bị che khuất mà cũng không bị mưa. Vào mùa hè, bơi lội ở chỗ này nhất định rất thoải mái..."  

             Mắt Diệp Thiến sáng lên khi nhìn thấy bể bơi, rõ ràng là cô rất thích hồ bơi này.  

             Sau khi đi một vòng, Triệu Dật hỏi: "Em thấy như thế nào?"  

             Diệp Thiến thật thà nói: "Chỉ riêng ngôi nhà  đã rất tốt, phong cách trang trí rất thoải mái, phong cảnh xung quanh cũng tốt, lại có cả hồ bơi nữa. Mùa hè đi bơi chắc chắn rất thoải mái, nhưng giá chắc chắn không hề rẻ."  

             Triệu Dật cười nói: "Chỉ cần em thích là được rồi."  

             Diệp Thiến kinh ngạc nhìn Triệu Dật: "Làm sao có thể thích. Anh còn chưa trả lời em. Anh định mua căn nhà này sao? Tại sao không mua ở trong thành phố?"  

             Triệu Dật vươn tay nhéo mặt Diệp Thiến, cười nói: "Anh không học ở đây... Anh mua căn nhà này cho em."  

             Diệp Thiến hai mắt đột nhiên mở to, kinh ngạc nhìn Triệu Dật: "Mua cho em sao?"  



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: TruyenAzz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.