Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 384: "Cảm ơn ông chủ đã thưởng!”



C’hương 384: Đi xem phim cùng Giang Dĩnh  

             Lúc này vẻ mặt Lý Dương cũng hưng phấn và chờ mong, nam sinh ở cái tuổi này đối với nữ sinh xinh đẹp vốn là có lực hấp dẫn rất lớn.  

             Lục Đào cười nói: "Khi nào thì cậu lại đến trợ công đây.”  

             Triệu Dật mỉm cười nói: "Việc này chỉ riêng tôi thì không được nha, phải là do lý Dương tự mình hẹn trước mới được. Lúc nào chúng ta đều có thể phối hợp với cậu ấy, không phải sao. Tự lái xe đi du lịch ngắm tuyết, hay ngâm suối nước nóng, làm thịt nướng. À! Thời tiết này ở ngoài trời nướng thịt thì có chút lạnh… Lý Dương, cậu cứ việc hẹn đi, chỉ cần cô ấy có thể đáp ứng chúng ta lập tức xuất phát nha.”  

             Lục Đào cười nói: "Tết nguyên đán thì sao?”  

             Triệu Dật lắc đầu nói: "Tết nguyên đán tôi chưa chắc đã ở đây, tôi muốn trở về Thiên phủ một chuyến, sắp tới là sinh nhật của cha tôi nên phải về chúc mừng một chút mới được.”  

             Lục Đào ồ lên một tiếng rồi nói: “Vậy chờ cậu trở lại vậy, cậu chính là hải đăng dẫn đường, thiếu cậu thì không vui nha.”  

             Lý Dương cũng cười nói: "Đúng đúng đúng, không cần gấp, ấp ủ thêm chút nữa cũng được.”  

             "Ấp ủ?"  

             Triệu Dật cười hắc hắc nói: "Ấp ủ cái rắm! Trực tiếp liều một phen là xong việc, thích cậu thì liều một lần sẽ thành. Không thích thì có liều thế nào cũng không nhúc nhích được. Làm liều mấy lần nếu vẫn không thành thì thay đổi mục tiêu liều tiếp nha…”  

             Năm giờ chiều, Giang Dĩnh lập tức đi đến đại học công thương.  

             Hôm nay Giang Dĩnh hiển nhiên là cố ý ăn mặc, còn trang điểm nhẹ. Tóc thì được búi cao lên một chút rồi xõa xuống hai bên tự nhiên, phần đuôi tóc xoăn nhẹ làm tăng lên mấy phần thành thục.  

             Giang Dĩnh mặc áo khoác màu đỏ, hay dây từ cổ áo khoác buông xuống làm tăng thêm mấy phần vui tươi và đáng yêu, bên dưới là một chiếc quần jean cùng đôi giày thể thao màu hồng nhạt.  

             “Chào ông chủ!”  

             Triệu Dật đánh giá từ trên xuống dưới vài lần, rồi cười nói: "Rất xinh đẹp nha!”  

             Giang Dĩnh trong lòng dâng lên mấy phần vui vẻ, không uổng phí bản thân cố ý ăn mặc một phen.  

             Giang Dĩnh cười nói: "Cám ơn, được anh khen tôi cảm thấy rất vui vẻ.”  

             Triệu Dật cười ha hả nói: "Vậy có muốn tôi khen thêm vài câu nữa không?”  

             Giang Dĩnh lắc đầu: "Không cần, một câu là đủ rồi, tôi sợ anh khen tôi nhiều quá sẽ làm tôi kiêu ngạo mất!”  

             Triệu Dật hỏi: "Chuẩn bị mời tôi ăn cái gì đây?”  

             Giang Dĩnh nháy mắt, hỏi ý kiến Triệu Dật: “Ăn thịt nướng, được chứ?”  

             “Được đấy! Thịt ba chỉ phối với rau diếp, rất ngon nha!”  

             Giang Dĩnh nghe Triệu Dật nói như vậy, nhất thời có chút hưng phấn: "Ừm, đúng vậy, tôi thích ăn thịt ba chỉ nhất, nói đến chuyện này nước miếng đều muốn rơi xuống rồi.”  

             Ặc! Có cần nói quá như vậy không?  

             Triệu Dật nhìn thoáng qua Giang Dĩnh, chẳng lẽ lại là một cô nàng ăn hàng nữa sao?  

             Hai người đến phố ẩm thực không xa trường học, tìm đến một nhà thịt nướng Hàn Quốc.  

             Rất nhanh, thịt ba chỉ, thịt bò đều được đem lên. Giang Dĩnh cầm lấy kẹp thịt bắt đầu công việc nướng thịt, nướng thịt cho đến khi ố vàng, dầu mỡ bốc lên bốn phía mùi thịt thơm ngát.  

             Tiếp đó Giang Dĩnh gắp một miếng thịt ba chỉ lớn, chấm tương ớt Hàn Quốc, sau đó dùng một miếng lá rau diếp gói lại, rồi đưa đến bên miệng Triệu Dật nói: "Ông chủ, há miệng nào.”  

             Triệu Dật đưa tay đón: "Để tôi tự mình ăn.”  

             Giang Dĩnh rụt tay lại một chút nói: "Để tôi đút anh ăn! Ông chủ, cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi. Tiểu bánh bao không biết cảm kích anh thế nào, hôm nay cứ để tôi phục vụ bữa cơm này cho ông chủ, xem như là thể hiện một chút tâm ý của tôi đi.”  

             Triệu Dật cười cười, không nói gì.  

             Triệu Dật há miệng, Giang Dĩnh đem rau đã gói thịt đút vào miệng Triệu Dật.  

             "Phục vụ cũng không tệ, xứng đáng được thưởng vai nữ chính!"  

             Giang Dĩnh bật cười ra tiếng: "Cảm ơn ông chủ đã thưởng!”  

             Giang Dĩnh đút mấy ngụm, Triệu Dật đưa tay tự mình bắt đầu gói thịt: "Xem ra tôi không có mệnh làm đại thiếu gia, vẫn là tự tôi động thủ sẽ thuận tiện hơn nha.”  

             Giang Dĩnh làm ra bộ dáng ai oán đáng thương nói: "Ông chủ! Đây là ghét bỏ tôi phục vụ không tốt hay sao?”  

             Triệu Dật tiện tay nhét một miếng thịt ba chỉ đã bọc xong rau cho vào miệng Giang Dĩnh, cười nói: "Bịt miệng cô lại, nơi này cũng không phải quay phim, giả vờ gì ở đây hả?”  

             Giang Dĩnh vốn gương mặt có chút mặt bánh bao, bị thịt ba chỉ nhét vào miệng, nhất thời ô ô nói không nên lời càng giống như hai cái bánh bao, nhìn qua rất đáng yêu.  

             Triệu Dật nhìn bộ dáng cố gắng nuốt của cô, nhịn không được nở nụ cười..  

             Hai người ăn xong, sau đó thì đi đến rạp chiếu phim.  



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Aa_z. Vào google gõ: Truyen A_zz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.