Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 413: Xem ra kiếm được không ít nha!”



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 413: Câu này là câu cảm thán, không phải là câu nghi vấn  

             Triệu Dật đang trò chuyện, liếc mắt thì thấy Tần Băng Lạc đang kéo vali đi ra. Áo khoác lớn màu xanh nhạt, chân váy ngắn màu đen, quần tất lụa, giày cao gót, tóc nhuộm màu đỏ rượu nhạt rũ xuống tự nhiên giống như những gợn sóng, cả người trông rất xinh đẹp và thời trang.  

             Mấy tháng không gặp, sao lại cảm giác càng ngày càng đẹp ra thế này nhỉ?  

             Triệu Dật gửi tin nhắn cho Diệp Thiến, sau đó lập tức cất điện thoại di động. Đi đến đón Tần Băng Lạc, trên mặt hiện lên nụ cười ấm áp.  

             Tần Băng Lạc liếc mắt lập tức nhìn thấy Triệu Dật trong biển người. Hắn đứng trong đám đông, vóc dáng cao lớn và khí chất hơn người khiến cho hắn như hạc giữa bầy gà.  

             Hai mắt Tần Băng Lạc sáng lên, chỉ mới ba tháng rưỡi không gặp mà dường như Triệu Dật thay đổi rất nhiều.  

             Càng ngày càng trưởng thành, nụ cười càng có sức hút, cũng càng quyến rũ!  

             Thực ra trong lòng Tần Băng Lạc cũng có chút lo lắng. Sau khi cô quen biết Triệu Dật đã cùng nhau trải qua những nguy hiểm khó có thể quên được. Nhưng mà trên thực tế thời gian tiếp xúc của hai người cũng không dài.  

             Sau lần chia tay đó, hai người đã xa cách ba tháng rưỡi.  

             Ba tháng rưỡi cũng không phải là thời gian dài, nhưng mà đối với nam nữ thanh niên mà nói thì cũng không ngắn. Dù sao quan hệ nam nữ cũng tiến triển ngày càng nhanh như đồ ăn nhanh vậy. Thậm chí Tần Băng Lạc cũng không chắc hai người có gặp lại nhau không. Phải chăng còn có cảm giác ấm áp của ngày hôm đó khi cùng nhau rong chơi trong sân trường, hay khi ăn vặt trong tiệm ăn hay không?  

             Triệu Dật tiến lên bắt tay với cô.  

             “Chào mừng cô đến Giang Châu!”  

             Ánh mắt Tần Băng Lạc nhìn chằm chằm Triệu Dật, mỉm cười nói: “Tôi tới tống tiền!”  

             Triệu Dật bật cười: “Tôi chờ ngày này cũng đã lâu rồi… Đến đây! Tôi giúp cô cầm hành lý, xe đang ở bãi đỗ xe.”  

             Trong lúc Triệu Dật và Tần Băng Lạc tâm sự, trong lòng ra lệnh cho hệ thống quét hình.  

             Lúc hắn quen biết Tần Băng Lạc, có thể là không có chức năng quét hình này.  

             Con người có thể lừa dối nhau, nhưng mà hệ thống sẽ không lừa người.  

             “Được! Hệ thống đang quét thông tin của mục tiêu.”  

             …..  

             “Họ tên: Tần Băng Lạc  

             Tuổi: 21  

             Chiều cao: 169cm  

             Cân nặng: 51kg  

             Nhan sắc: 96  

             Dáng người: 96  

             Điểm đặc thù: 97  

             Độ thiện cảm: 89”  

             Điểm nhan sắc là 96, dáng người 96, điểm như thế này là vô cùng cao. Dù sao cũng không có nhiều người mà điểm nhan sắc và dáng người đều cao.  

             Điểm đặc thù 97, cái này cũng không có vấn đề gì.  

             Một người bạn học tốt!  

             Chỉ là độ thiện cảm vậy mà đã 89 điểm!  

             Đỉnh cao của bạn thân, chỉ cách cấp độ người yêu một điểm độ thiện cảm mà thôi.  

             Chỉ là một cái ngưỡng cửa!  

             Xem ra trước đây gặp nạn và sau đó ở chung đã làm cho cô ấy tràn đầy thiện cảm với mình. Nếu không phải là như vậy thì tại sao lúc chia tay lại còn tặng cho mình đồng hồ Patek Philippe, còn viết cho mình một bài thơ ngắn cảm động như vậy?  

             Lần này lại chạy đến Giang Châu để huấn luyện ngựa. Đương nhiên Triệu Dật cho rằng đúng là vì huấn luyện ngựa, nhưng mà chắc chắn cũng có ý tứ khác với mình.  

             Đã như vậy thì đương nhiên Triệu Dật cũng sẽ không khách sáo, cũng vì vậy mà lần này hắn lái đến chính là Ferrari 488.  

             Tần Băng Lạc nhìn xe Ferrari 488 trước mặt, ánh mắt có chút kinh ngạc: “Tôi nhớ lần trước anh nói mua xe Porsche mà?”  

             Triệu Dật cười nói: “Porsche đang ở trong gara. Đây là do dịp Lễ Quốc Khánh làm một đợt cổ phiếu, kiếm được tiền nên mua nó.”  

             Tần Băng Lạc kinh ngạc nhìn Triệu Dật: “Xem ra kiếm được không ít nha!”  

             Triệu Dật cười nói: “Cũng được! Lúc đó kiếm lời được năm mươi triệu.”  

             Hai mắt Tần Băng Lạc mở to: “Anh giỏi như vậy sao?”  

             Triệu Dật bật cười, để vali hành lý của Tần Băng Lạc vào xe, nói: “Lời này của cô thật làm khó tôi nha! Nếu như tôi trả lời mình không giỏi thì giống như đạo đức giả. Còn nếu trả lời rất giỏi thì lại lộ ra là người không biết khiêm tốn…”  

             Tần Băng Lạc cười khúc khích: “Anh không cần trả lời tôi. Câu này của tôi chỉ là câu cảm thán, không phải câu nghi vấn!”  

             Triệu Dật cười nói: “Rất tốt! Như thế này có thể tránh làm cho người ta lúng túng… Mời lên xe! Tiểu thư Băng Lạc xinh đẹp!”  

             Trong mắt Tần Băng Lạc thoáng qua chút kinh ngạc mà vui mừng. Triệu Dật dường như vẫn là Triệu Dật trước kia, ba tháng rưỡi dường như cũng không làm quan hệ giữa hai người xa cách.  

             Triệu Dật khởi động xe: “Bây giờ con ngựa 369 cũng đang ở Câu lạc bộ Phượng Vịnh. Ở đó có khách sạn, sau này cô cũng sẽ phải ở đó một thời gian để huấn luyện ngựa. Vậy nên tôi đã đặt trước cho cô một phòng ở đó rồi, như vậy cũng thuận tiện cho cô huấn luyện ngựa sau này.   

chapter content


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.