Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 460: Ngày mai anh đi luôn sao?”



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đề cử quyền sách 'Nhân sinh hung hãn' đọc giả có thể đi xem  

             Chương 460: Chị! Sắp tới em sẽ thi vào đại học ở Giang Châu.  

             Triệu Dật tùy tiện lấy mấy bao lì xì còn thừa trong túi ra, khoảng chừng bốn năm cái nhét cho Bạch Linh.  

             “Bạch Linh! Còn lại mấy bao lì xì, tất cả đều cho em. Chúc mừng năm mới!”  

             Bạch Linh ngạc nhiên nhận lấy: “Cảm ơn anh rể! Anh rể thật giàu có nha!”  

             Triệu Dật cười nói: “Lúc anh rể giàu có em còn chưa thấy đâu.”  

             Bạch Nguyệt ở bên cạnh không nhịn được bật cười. Lời này của Triệu Dật thực sự không phải nói dối. Vung tay cho Diệp Thiến năm triệu mua nhà, ba triệu mua xe, đúng là quá giàu rồi!  

             Bạch Linh cười nói: “Em đi theo chị em vậy mà thơm lây nha!”  

             Triệu Dật cười nói: “Lúc nào em có thời gian đến thành phố thì cứ gọi điện thoại cho anh, anh đưa em đi ăn đồ ăn ngon, mua quần áo đẹp.”  

             Hai mắt Bạch Linh sáng lên: “Có thật vậy không?”  

             Triệu Dật cười nói: “Em cứ hỏi chị của em xem, có khi nào anh nói mà không giữ lời không.”  

             Bạch Linh tràn đầy phấn khởi nói: “Anh rể! Một lời đã định nha! Em đến thì anh cũng không được phép chê em phiền đâu.”  

             Bạch Nguyệt cười mắng: “Bây giờ em đã là năm thứ ba trung học, nhiệm vụ duy nhất của em chính là chăm chỉ học tập, không được có tư tưởng nào khác. Ăn ngon mặc đẹp gì chứ? Đó là việc em nên nghĩ bây giờ sao?”  

             Bạch Linh khẽ nói: “Chị! Sắp tới em sẽ thi vào đại học ở Giang Châu. Đến lúc đó em có thể thường xuyên ăn chực của chị và anh rể rồi.”  

             Triệu Dật bật cười nói: “Chị của em chính là một người mê ăn, thích đủ loại đồ ăn. Một mình có thể ăn đến bảy, tám cân tôm. Em cũng giống chị em sao?”  

             Hai mắt Bạch Linh mở to: “Trời ạ! Chị! Chị hung hãn như vậy sao? Một mình ăn bảy, tám cân tôm. Chị không sợ bể bụng sao?”  

             Bạch Nguyệt bị Triệu Dật vạch trần, cũng muốn phủ nhận nha. Nhưng mà điều Triệu Dật nói đều là sự thật, chỉ bĩu môi nói: “Người sống trên đời thì ăn uống là điều quan trọng nhất. Con người sống chẳng phải vì miếng ăn sao?”  

             Bạch Linh cười hỏi: “Chị! Chị cũng sắp tốt nghiệp rồi. Có phải sẽ tìm việc ở thành phố không?”  

             Bạch Nguyệt ừ một tiếng, dáng vẻ thoáng có chút buồn rầu: “Cũng có ý định này. Nhưng bây giờ công việc cũng không dễ tìm, chị còn chưa tìm được việc làm đây.”  

             Bạch Linh thản nhiên nói: “Cứ từ từ tìm cũng được. Không làm được người dẫn chương trình thì trở thành người lồng tiếng vậy. Bây giờ các loại video mới trên mạng đều phổ biến như vậy, mà chị lại có khả năng ngôn ngữ. Dù làm người bình luận phim hay lồng tiếng gì đó, em nghĩ thu nhập hẳn cũng không thấp đâu. Hơn nữa còn được tự do thời gian.  

             Triệu Dật kinh ngạc nhìn Bạch Linh: “Não bộ của em cũng linh hoạt đấy!”  

             Bạch Linh bật cười, dáng vẻ đắc ý nói: “Em cũng có làm nha! Bây giờ em cũng có hơn hai trăm nghìn người hâm mộ đấy. Thỉnh thoảng em nhận một cái quảng cáo, thu nhập cũng vừa đủ nha. Nhưng mà đây chỉ là sở thích giải trí của em, em vẫn muốn học vẽ tranh chuyên nghiệp…”  

         Triệu Dật cười nói: “Hơn hai trăm nghìn người hâm mộ sao? Đúng rồi! Em làm về nội dung gì?”  

             Bạch Linh cười nói: “Em và một vài bạn học cùng nhau quay phim về cuộc sống năm cuối cấp trung học và một số tiết mục ngắn.”  

             Bạch Nguyệt dạy dỗ: “Chơi đùa thì được nhưng em cũng đừng quá sa đà vào. Việc cấp bách và nhiệm vụ của em bây giờ là học tập chăm chỉ, thi vào một trường đại học tốt. Chờ đến khi em vào đại học rồi, nếu em thực sự thích thì khi đó em có nhiều thời gian học và có nhiều thời gian quay…”  

             “Biết rồi, chị! Chị còn chưa tốt nghiệp đâu đó, mà bây giờ chị giống như mẹ cứ suốt ngày càm ràm…”  

             Bạch Nguyệt bị Bạch Linh làm cho tức giận: “Con bé này thật không biết tốt xấu. Là người khác chị cũng không thèm lải nhải vậy đâu.”  

             Bạch Linh chạy đến bên cạnh Triệu Dật, bật cười khích tướng: “Anh rể! Anh phải quản chặt cô dâu của anh một chút, đừng để chị ấy phát triển cái tật xấu hay càu nhàu này. Một khi hình thành thói quen này, sau này anh rể phải hứng chịu đó. Cả ngày lẫn đêm cứ lảm nhảm bên tai anh, đến lúc đó anh sẽ khó chịu muốn chết…”  

             “Ngày mai anh đi luôn sao?”  

             Bạch Nguyệt nằm trong lòng Triệu Dật, ngước khuôn mặt xinh đẹp lên hỏi, trong mắt hiện lên vẻ miễn cưỡng.  

             Ở đây không có Diệp Thiến, chỉ có cô và Triệu Dật. Chuyện phát sinh giữa hai người chính là bí mật của hai người bọn họ, chỉ có hai người họ mới biết được.  

             Một khi rời khỏi nơi này, tất cả mọi thứ ở đây đều sẽ thay đổi.  

             Triệu Dật ừ một tiếng: “Cũng định vậy nha! Tôi nghĩ từ giờ về sau, cha mẹ cô sẽ không thúc giục cô hẹn hò mù quáng nữa. Ít nhất trong vòng một hai năm hẳn không có vấn đề.”  

             Bạch Nguyệt ôm Triệu Dật, im lặng không nói gì.  

             Đúng vậy! Triệu Dật là bạn trai của Diệp Thiến. Hắn đến đây chỉ là vì giúp mình diễn kịch.  

             Mặc dù mình và hắn thân mật như vậy, nhưng chuyện đó cũng không nói lên được điều gì.  

chapter content


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.