Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 467: “Đúng vậy! Không sao là tốt rồi!”



Chương 467: Người một nhà không cần phải khách sáo!  

             Triệu Dật: “Vâng ạ! Cháu định đổi nhà ở cho cha mẹ cháu. Cháu và mẹ cháu vẫn đang ở đây xem nhà, nhưng mà nghe người bán nói ở đây rất đắt hàng, nói vé số cái gì đó. Nên cháu muốn hỏi cô Tô một chút xem có đi đường tắt được không.”  

             Tô Nhã nhẹ nhàng cười, tiếng cười thanh thúy êm tai, vô cùng dễ nghe.  

             “Ha ha! Tiểu Dật! Cháu hỏi cô chuyện này là đúng người rồi. Cháu thích cái nào?”  

             Triệu Dật nghe giọng điệu Tô Nhã nói những lời này, hẳn là có cách nha, trực tiếp hỏi thích cái nào.  

             “16-20, mấy tòa nhà này cũng không tệ. Nếu như không được thì mấy toà số 8-12 cũng được…”  

             Tô Nhã khẽ cười nói: “Bây giờ cháu đang ở biệt thự Vân Đính đúng không?”  

             “Đúng vậy! Cháu đang ở trung tâm bán hàng.”  

             “Được! Vậy cháu chờ một lát, cô gọi điện thoại hỏi thăm tình hình một chút, 16-20 đúng không?”  

             “Vâng ạ!”  

             Tô Nhã cúp điện thoại.  

             Khoảng chừng 5 phút sau, Tô Nhã gọi lại.  

             “Tiểu Dật! Cô vừa hỏi qua rồi rồi, trong 16-20 có mấy căn nhà đều được đặt trước. Chỉ còn hai căn 17 và 20, cháu có thể chọn một trong hai căn này. Cháu đến quầy lễ tân tìm quản lý Trương Thành Trương, cậu ấy sẽ giúp cháu xử lý thủ tục mua nhà.”  

             Triệu Dật cười nói: “Được! Cám ơn cô Tô! Không có cô giúp đỡ e là nhà này không mua được.”  

             Tô Nhã bật cười nói: “Đúng là biệt thự này không dễ mua, dù sao cũng sư nhiều cháo ít. Nhưng mà đúng lúc chung cư này cũng có cổ phần của cô, cho nên đối với vấn đề của cháu cô cũng sắp xếp xong. Cháu cứ ký tên, tiền bạc giả cả gì đó cháu không cần lo. Đến lúc đó công ty sẽ hạch toán nội bộ, xem như là quà năm mới cô tặng cho cháu.”  

             Triệu Dật hơi sững sờ, chợt cười khổ nói: “Cô Tô! Chuyện này không được đâu!”  

             Giọng nói Tô Nhã nhẹ nhàng, giọng điệu thoáng có chút oán trách: “Người một nhà không nói lời xa cách, cháu đây là muốn khách sáo với cô sao?”  

             Giọng điệu này của Tô Nhã không giống như là trưởng bối nói với vãn bối, mà giống như là một người phụ nữ đang làm nũng với một người đàn ông.  

             Tô Nhã đã nói như vậy rồi, Triệu Dật còn có thể nói gì nữa chứ?  

             Quan hệ giữa hắn và Tô Nhã đúng là không cần khách sáo chỉ vì một căn biệt thự mấy triệu tệ.  

             “Được! Vậy cháu nhận! Cám ơn quà năm mới của cô Tô.”  

             Tô Nhã nghe Triệu Dật đồng ý nhận thì giọng điệu cũng vui vẻ hơn: “Ừm! Khách sáo với cô làm gì chứ? Cũng không phải là người ngoài.”  

             Triệu Dật nghĩ lại chuyện chân của Tô Nhã bị thương lúc trước, ân cần hỏi han: “Đúng rồi! Cô Tô! Chân của cô không sao chứ?”  

             Tô Nhã ừ một tiếng: “Vết thương nhỏ, ngày hôm sau có hơi đau một chút nhưng sau đó thì không sao. Hiện tại cũng lành hẳn rồi. Cám ơn cháu đã quan tâm, còn nhớ việc này…”  

             Mình có thể quên sao?  

             Dù sao việc này thực sự để lại ấn tượng rất sâu cho người khác…  

             Tô Nhã ngừng một chút rồi khẽ nói: “Nhắc mới nhớ cô còn chưa cám ơn cháu. Nếu không nhờ có cháu lúc đó e là cô đã ngã đến biến dạng rồi. Nhẹ thì cũng xây xát mặt mày, còn nặng nói không chừng là gãy tay gãy chân…”  

             Triệu Dật cười nói: “Cô Tô quá khách sáo rồi. Nghĩ lại nếu như hôm đó không phải nửa đêm cháu đi rót nước đột nhiên làm cô sợ hãi thì cô căn bản cũng không xảy ra chuyện ngã này. Cũng may cô không sao, nếu không cháu sẽ áy náy chết.”  

             Tô Nhã thoáng có chút ngượng ngùng đáp: “Hôm đó cũng là bởi vì cô sống một mình quen rồi, lại thêm có uống chút rượu, đầu óc có hơi choáng váng nên nhất thời không nghĩ tới mà thôi. Chuyện này không thể trách cháu, chỉ có thể trách bản thân cô không cẩn thận…”  

             Triệu Dật cười nói: “Được rồi! Chúng ta cũng đừng tự trách đến nỗi đi cám ơn tới cám ơn lui. Dù sao không sao là tốt rồi!”  

             Tô Nhã thở dài một hơi, cười nói: “Đúng vậy! Không sao là tốt rồi!”  

             Triệu Dật nhớ tới chuyện gặp mặt, nói: “Cháu đã nói với ba mẹ chuyện gặp mặt, họ nói chỉ cần không phải ba mươi tết thì lúc nào cũng có thể, tùy vào thời gian của mọi người.”  

             Tô Nhã cười nói: “Vậy được! Cô và Phi Phi định ngày hai mươi ba sẽ về. Vậy chúng ta gặp nhau một chút trước ba mươi tết, xem như là đón tết!”  

             “Được!”  

             Tô Nhã cười nói: “Được! Cháu đi làm thủ tục, xong thì gửi tin nhắn cho cô.”  

             “Được!”  

             Triệu Dật cúp điện thoại, quay trở lại bên cạnh Trần Mỹ Quyên cười nói: “Đi thôi, đi ký hợp đồng. Tòa nhà 17 hoặc 20. Mẹ! Mẹ nhìn trúng căn nào?”  



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.