Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 472: một người con ưu tú như vậy được.



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 472: Ba anh em ngồi ôn chuyện xưa  

             Sau khi ném cái nồi lo trang trí nhà cho cha mình, Triệu Dật lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Tô Nhã.  

             Triệu Dật: Cô Tô, thủ tục đã hoàn tất, rất thuận lợi.  

             Tô Nhã: Thuận lợi là tốt rồi, vừa rồi cô xem kế hoạch, có lẽ ngày hai mươi bảy cuối năm thì cô và Phi Phi mới trở về, cháu xem ngày hai mươi tám chúng ta tụ họp một chút có được hay không?  

             Triệu Dật quay đầu lại hỏi ý kiến của cha mẹ một chút rồi trả lời Tô Nhã: Không thành vấn đề, nếu đều là người một nhà, chúng ta cứ ở nhà ăn, ăn trong nhà hàng dù sao cũng không có khí tức náo nhiệt cùng đoàn viên như ở nhà, cô Tô thấy thế nào?  

             Tô Nhã: Ok, vậy mẹ con cô đành làm phiền gia đình cháu rồi.  

             Triệu Dật: Mẹ cháu thường xuyên nói với cháu, muốn gia đình hai bên tụ họp một chút, hiện tại vui vẻ đến mức miệng cũng không thể khép lại được.  

             Triệu Dật nói cũng là nói thật, tuy rằng lúc trước Tô Nhã đã dẫn Liễu Vũ Phi đến nhà chào hỏi qua. Thế nhưng lúc đó là vì cám ơn Triệu Dật đã cứu mạng Liễu Vũ Phi, hôm nay tái hợp cũng là bởi vì Triệu Dật và Liễu Vũ Phi xác nhận quan hệ yêu đương. Đây là lần đầu tiên khi hai người xác nhận quan hệ cùng hai bên cha mẹ gặp mặt, chuyện này chẳng khác nào đôi bên đều đồng ý chuyện tình cảm của hai người trẻ tuổi. Hơn nữa, còn là vì xác định hôn nhân mà gặp mặt.  

             Tô Nhã: Cô cũng nghĩ đến ngày này, cũng muốn hỏi anh Triệu cùng chị Trần làm sao có thể nuôi dạy ra một người con ưu tú như vậy được.  

             Triệu Dật: Ha ha, cô cũng đừng làm quá nha, đến lúc đó mẹ cháu sẽ kiêu ngạo mất. Đúng rồi, cháu sợ làm cho cha mẹ sợ, cho nên chỉ nói cho họ biết hiện tại cháu chỉ kiếm được 100 triệu, cô Tô nhỡ giữ kín đừng để chuyện này lộ ra giúp cháu nhé.  

             Tô Nhã: Cháu đúng là quá tỉ mỉ, được rồi! Cô đã biết, sẽ không để lộ.  

             Triệu Dật: Được, vậy chúng ta sẽ gặp nhau vào ngày hai mươi tám.  

             Tô Nhã: Ok!  

             ......  

             Cơm chiều, Triệu Dật cũng không ở nhà ăn, mà cùng hai người bạn thân là Chu Lâm và Phạm Hưng ăn cùng nhau.  

             Trải qua sóng gió trước đó, Chu Lâm và Phạm Hưng đều đã có gia tài nhỏ.  

             Chu Lâm đầu tư 750 ngàn, lợi nhuận lúc này đã đạt tới hơn hai triệu, cộng thêm vốn liếng thì hiện tại trong tay Chu Lâm đã vượt qua ba triệu. Mà cha mẹ Phạm Hưng cho 200 ngàn, Chu Lâm cho vay thêm 200 ngàn là bốn trăm ngàn, cho dù chỉ đi theo một đợt. Thế nhưng sau khi trả lại tiền cho Chu Lâm thì trong tay của Phạm Hưng đã có trên dưới 1,4 triệu.  

             Số tiền này đối với Triệu Dật mà nói giống như là chín trâu mất một lông, nhưng đối với người bình thường mà nói thì cũng đã không ít.  

             Không nói ba triệu của Chu Lâm, cho dù Phạm Hưng chỉ có 1,4 triệu thì ở Giang Châu sống cũng tốt, Thiên Phủ cũng tốt, mua một căn nhà hai phòng ngủ, đều có thể thanh toán bằng tiền mặt.  

             Có bao nhiêu người vất vả cả đời vì một căn nhà cơ chứ?  

             Cũng bởi vì bọn họ có một người bạn như Triệu Dật, nên hiện giờ mới đại học năm nhất thì đã có thể mua một căn nhà, đây có thể nói là một chút thay đổi nho nhỏ trong cuộc đời.  

             Ba người hiện giờ lại lần thứ hai tụ hợp ở Thiên phủ, Triệu Dật còn tốt, Chu Lâm cùng Phạm Hưng hai người họ lại có rất nhiều cảm khái.  

             "Ngẫm lại đám bạn học lúc trước của chúng ta, nếu như bọn họ biết Triệu Dật hiện tại đã biến hóa long trời lở đất thế này, sợ là một đám tròng mắt đều lồi ra. Nhất là Trương Thụy, biểu tình trên mặt nhất định rất đặc sắc..."  

             Phạm Hưng cười hắc hắc, đồng ý nói: "Ha ha, Trương Thụy, hai cậu còn không biết sao? ”  

             Triệu Dật cùng Chu Lâm hai người đều tò mò nhìn Phạm Hưng: "Sao vậy, có bát quái gì nói đến nghe một chút đi? ”  

             Phạm Hưng cười hắc hắc nói: "Trương Thụy cùng Ngô Cúc chia tay. ”  

             Triệu Dật kinh ngạc nói: "Nhanh như vậy? Đây mới là hơn nửa năm thôi mà. ”  

             Trên mặt Chu Lâm cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc, chỉ là thần sắc lại có vài phần vui sướng khi người gặp họa. Lúc trước Trương Thụy đối với Chu Lâm châm chọc và khiêu khích, trắng trợn giả vờ khoe mẽ...  

             "Đúng vậy, tin tức tôi nghe nói Ngô Cúc và một gã con nhà giàu ở Thượng Hải quen nhau, sau đó thì đạp Trương Thụy, gã con nhà giàu đó người ta đi học đều lái Porsche Panamera..."  

             Triệu Dật cười ha hả nói: "Trương Thụy thảm như vậy sao, Passat lần thứ hai thảm hại khi đem ra so sánh đó nha. ”  

chapter content


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.