Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 5



Chương 5 Nói Nhiều Một Câu Sẽ Chết Sao

 

             Gấp ba lần!  

             Vận may không tệ nha! Vậy mà có thể đạt được tối đa lợi nhuận ha ha!  

             Hắn chỉ cần chi ra 48,899 tệ thì đã nhận lại 146,697 tệ, tương đương với việc đi mua một món đồ, tự nhiên lại có thêm hai món đồ tương tự từ trên trời rơi xuống.  

             Thẻ mua sắm này thật sự bá đạo!      

             “Xin ký chủ chú ý, nếu Ngài tích lũy được 200 ngàn điểm tiêu dùng trở lên, hệ thống sẽ được thăng cấp.”  

             Triệu Dật vừa nhận được thông báo của hệ thống thì tranh thủ mở ra giao diện nhìn một chút.  

             Hệ thống thần trợ: Nam nhân có tiền, sẽ có gan, làm chuyện gì cũng như được thần trợ giúp.  

             Túc chủ: Triệu Dật.  

             Đẳng cấp: LV2.  

             Phần thưởng đặc quyền: Mỗi một lần tim Ngài đập đều sẽ nhận được 0,2 tệ.  

             Kinh nghiệm thăng cấp: 48,899/200,000 (tiêu tốn 1 tệ sẽ nhận được 1 điểm kinh nghiệm)       

             Vật phẩm hiện tại có thể nhận: Gói quà thăng cấp x1.  

             Số tiền hiện tại:  148,149,2 tệ  

             Con số 148,149,2 tệ này chính là là số tiền mới nhận được hồi nãy, cộng thêm số tiền nhận được khi tim đập, nghĩa là có hơn một ngàn tệ, đúng là cũng không ít, nếu so với món tiền vừa rồi nhận được thì lại ít hơn rất nhiều.  

             Thời gian vừa qua chưa được bao lâu, mình đã kiếm lời hơn 100 ngàn.  

             Mặc dù Triệu gia cũng xem như là có chút tài sản, nhưng mà có được phương thức kiếm tiền nhẹ nhõm như thế này, vẫn khiến Triệu Dật cảm khái không thôi.  

             Không chỉ có như thế, phần thưởng đặc quyền từ 0,1 chuyển thành gấp đôi là 0,2 tệ.  

             Gấp đôi!  

             Cẩn thận tính toán một chút, chẳng phải là một giờ có 720 tệ, một ngày 17 ngàn, một tháng là 510 ngàn, một năm đó là 6 triệu 200 ngàn tệ!  

             Lương một năm 6 triệu 200 ngàn tệ!  

             Điều này cũng có chút trâu bò nha!  

             Mặc dù có gói quà thăng cấp, nhưng Triệu Dật cũng không dám vội vã mở ra, nếu như là kỹ năng thì còn được, nếu lỡ như là vật thật thì coi như xong rồi.  

             Trở về nhà, ngồi một mình từ từ mở ra mới chính là thượng sách.  

             Rất nhanh, máy tính đã được đưa đến cho hắn, hai người sóng bước đi tới tầng có rạp chiếu phim.  

             "Thư thông báo cũng đã nhận được rồi, trong khoảng thời gian này cậu định làm gì?"  

             Triệu Dật cười cười nói: "Mình chuẩn bị đi ra ngoài du lịch một chuyến, mình đã nói với cha mẹ trước đó rồi, chờ thư thông báo đến là đi thôi."  

             Liễu Phi Vũ nhãn tình sáng lên: "Du lịch sao, cậu chuẩn bị đi nơi nào vậy?"  

             Triệu Dật gật đầu nói: "Cũng chỉ tùy tiện đi thăm quan xung quanh một chút. Mình định lên núi Nga Sơn ngắm Đại Phật, nếu đi quá xa thì mệt chết."  

             Liễu Phi Vũ cắn môi một cái nói: "Cậu chừng nào thì đi?"  

             Triệu Dật cười nói: "Cũng chưa biết là khi nào, ngày mai sẽ đi họp lớp, có lẽ là sau khi họp lớp xong mới đi."  

             Liễu Phi Vũ tính toán một chút, uể oải nói: "Mấy ngày nữa mẹ mình muốn trở về quê, bà ấy định dẫn mình đi thăm người thân, đã lên lịch hẹn xong xuôi hết rồi, nếu không thì mình muốn đi du lịch chung với cậu rồi."  

             Triệu Dật nhìn thoáng qua Liễu Phi Vũ, cười tủm tỉm nói: "Cô nam quả nữ ra ngoài du lịch, hắc hắc hắc..."  

             Khuôn mặt Liễu Phi Vũ ửng đỏ, nhưng lại không yếu thế chút nào, phản kích: "Chỉ sợ cậu không có gan làm chuyện đó!"  

             Triệu Dật cười ha ha một tiếng nói: "Chưa từng nghe qua mấy từ sắc đảm bao thiên sao? Bề ngoài cậu xinh đẹp như vậy, sau này sẽ có rất nhiều người xấu bụng dụ dỗ, tốt nhất là nên cẩn thận một chút."  

             Liễu Phi Vũ trợn mắt liếc Triệu Dật một cái: "Biết rồi, mình cũng không phải con nít, chỉ là... cậu không giống."  

             Triệu Dật nháy mắt mấy cái, cười nói: "Rất vui khi nghe được lời này từ cậu... Được rồi, mình đi mua vé."  

             Liễu Phi Vũ nhìn bóng lưng Triệu Dật, bỗng nhiên cắn môi một cái, tức đến dậm chân.  

             Cái tên chết tiệt!  

             Hỏi nhiều một câu sẽ chết sao?  

             Cái tên này hình như luôn cố ý né tránh mình, tức chết đi được! Mình dù sao cũng là hoa khôi, vừa xinh đẹp lại còn đáng yêu, tại sao cái tên đầu gỗ này không có chút động lòng?  

             Chẳng lẽ hắn có người khác rồi?  

             Liễu Phi Vũ vừa nghĩ đến chuyện này, cặp mắt xinh đẹp lập tức trừng to hơn một chút, chợt nhớ lúc nãy Triệu Dật có nói sắp đi họp lớp.  

             Trong lần gặp mặt cuối cùng này, chỉ sợ mấy lời trước đó không dám nói đều sẽ phun cả ra, vì sau này cũng chẳng còn cơ hội gặp mặt.  

             Nếu như trong ngày này hắn xác định quan hệ yêu đương cùng ai đó, chẳng phải là xong đời sao?   

             “Không được, không được…”  

             Trong thoáng chốc, Liễu Phi Vũ đã có chủ ý của mình.  

             Sau khi hai người xem phim xong chuẩn bị ai trở về nhà nấy, Liễu Phi Vũ định đi ra đón xe, Triệu Dật cười nói: "Mình có lái xe đến, tiện đường đưa cậu về."  

             Liễu Phi Vũ vui mừng trong lòng, còn biết đưa mình về nhà, xem ra cũng không phải là gỗ mục!  

             "Được!"  

             Hai người tới nhà để xe, lúc Triệu Dật mở cửa xe, Liễu Phi Vũ kinh ngạc mở to hai mắt: "Xe này của cậu sao?"  

             Triệu Dật giơ ngón trỏ lên đặt ở bên miệng, mỉm cười: "Suỵt!"  

             Chuyện mình có xe, Triệu Dật không sợ Liễu Phi Vũ biết, trong nhà vị tiểu thư này không biết có bao nhiêu xe sang, Liễu Phi Vũ cũng biết điều kiện của Triệu gia không tệ, cho nên cô cũng không vì cái xe này mà suy nghĩ nhiều.  

             Nhưng cô muốn biết hắn có lái nó đến Giang Châu hay không. Sau này hai người có rất nhiều cơ hội chạm mặt nhau ở đó, có xe sẽ càng tiện hơn.  

             Liễu Phi Vũ không nghĩ ngợi nhiều, sau khi kinh ngạc một chút thì cười nói: "Chiếc xe này rất đẹp, cha cậu đúng là thương con nha, có định lái nó đi Giang Châu không?"  

             Triệu Dật không có giải thích, chỉ gật đầu: "Ừm."  

             Liễu Phi Vũ thắt đai an toàn, vui vẻ nói: "Vậy thì tốt rồi, sau này được nghỉ cuối tuần có thể lái xe đi ra ngoài chơi, đến lúc đó mình sẽ gọi cậu."  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.