Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 7



Chương 7 Không giới thiệu tôi là em họ của cậu sao?

 

             Chu Lâm lấy lại chút can đảm, một lần nữa lặp lại: “Mình không phải đã nói là thích Ngô Cúc sao, tối hôm nay mình muốn tỏ tình với cô ấy.”  

             “Nhắc tới việc này, mình thấy khỏe lại rồi!”  

             Triệu Dật trêu chọc hỏi: "Huynh đệ! Gần đây cậu có bị cái gì kích thích hay không? Sao đột nhiên lại muốn tỏ tình? Ngô Cúc mặc dù là hoa khôi cũng rất là xinh đẹp, nhưng cậu thật sự không biết cô ấy là ai hay sao? Người như cậu không thể lọt được vào mắt xanh của cô ta đâu?”  

             Chu Lâm thở dài: "Mình biết, mình chỉ muốn chấm dứt mối tình đơn phương suốt ba năm cấp ba này thôi. Mình không muốn có cái kết không rõ ràng như vậy. Mình biết là sẽ tự đi tìm chết, nhưng mình muốn chết một cách rõ ràng, để không còn vướng bận về sau nữa."  

             Triệu Dật cười khổ, nhưng hắn cũng không hề khuyên bảo nữa: “Nếu cậu đã suy nghĩ kỹ rồi, vậy thì không cần phải nói nhảm nữa, có cần mình giúp gì không?”  

             Chu Lâm thở dài một hơi nói: “Không cần, mình gọi cho cậu để thông báo trước một tiếng thôi.”  

             Triệu Dật mỉm cười, cũng không có giễu cợt nữa liền nói: "Được rồi!"  

             Cúp điện thoại xong Triệu Dật cười khổ, xem ra tối nay phải ăn thêm một bữa, uống thêm một trận rượu thất tình nữa rồi.  

             Yêu thầm cũng là yêu nha.  

             Vào buổi chiều hắn liền xuất phát, lái xe đến khu chung cư của Liễu Vũ Phi để đón cô.  

             Ngay khi Triệu Dật vừa đến cổng chung cư, Liễu Vũ Phi đang cầm ô che nắng đi tới, hôm nay Liễu Vũ Phi chỉ ăn mặc đơn giản, áo sơ mi trắng quần jean ngắn cùng giày thể thao. Nhưng lúc này cô lại mang theo một cái kính râm cực kỳ thời trang, trông thật trẻ trung lại có chút hương vị của người trưởng thành, đúng là thật bắt mắt.  

             Liễu Vũ Phi ngồi trên xe, lấy kính râm cài lên trên tóc cười nói: “Điều hòa trên xe thật thoải mái, bên ngoài thật sự quá nóng.”  

             Triệu Dật cười nói: “Trông cậu thật giống mỹ nữ thành thị nha.”  

             Liễu Vũ Phi nghiêng người lại gần Triệu Dật cười nói: “Nhìn có đẹp không?”  

             Triệu Dật khởi động xe, nói: “Đương nhiên là đẹp, dáng người cậu thế này, mặc cái gì cũng đẹp nha.”  

             Liễu Vũ Phi lập tức vui vẻ, tinh thần tràn đầy hứng khởi.  

             Tiến vào nhà để xe của khách sạn, sau khi đỗ xe xong Triệu Dật cùng Liễu Vũ Phi sóng vai đi vào thang máy ở giữa, Liễu Vũ Phi nụ cười tủm tỉm trên môi liền hỏi: “Cậu định giới thiệu mình thế nào với đám bạn đây?”  

             “Bạn bè là được!”  

             Liễu Vũ Phi hai mắt tỏa sáng, cười tủm tỉm nói: “Cậu không định giới thiệu mình là em họ sao?”  

             Triệu Dật nghiêng đầu, trả lời nghiêm túc: “Mình đã suy nghĩ qua, nhưng mà sợ cái đám bạn kia làm phiền mình chết mất.”  

             Liễu Vũ Phi lập tức cười ha hả, vẻ mặt cực kỳ vui vẻ.  

             Cô đương nhiên hiểu ý tứ của Triệu Dật. Nếu như Triệu Dật giới thiệu cô là em họ, thì việc dẫn theo một cô em họ xinh đẹp như vậy, hiển nhiên sẽ có người đánh ra chủ ý tìm đến Triệu Dật để hỏi han tin tức. Điều này thật sự rất phiền, nếu như giới thiệu là bạn bè, như vậy sẽ tránh được không ít phiền toái.  

             Câu nói này của Triệu Dật, thực ra là ẩn ý khen Liễu Vũ Phi xinh đẹp.  

             Huống hồ Liễu Vũ Phi cũng không muốn lấy danh nghĩa là em họ của Triệu Dật mà xuất hiện, cho nên cô cảm thấy rất vui.  

             Giới thiệu là bạn bè à, nếu thêm một chút thân thiết nữa, không phải là tốt hơn sao, nhưng sao cái tên đầu heo này không hiểu chuyện gì hết, đầu óc thật chậm chạp mà...  

             Buổi họp lớp này được tổ chức trong khách sạn, đây là phòng riêng được bố trí bốn bàn. Lúc Triệu Dật cùng Liễu Vũ Phi bước vào trong phòng lúc này đã có rất nhiều bạn học có mặt, bầu không khí cực kỳ náo nhiệt không ngừng có tiếng nói cười đùa giỡn trong phòng.  

             Dáng người cao gầy khí chất bất phàm của Liễu Vũ Phi, trong nháy mắt hấp dẫn không ít sự chú ý của mọi người, lúc này Chu Lâm bỗng nhiên đứng dậy kêu lên: “Triệu Dật, bên này nè!”  

             Triệu Dật cùng Liễu Vũ Phi đi qua, ngồi xuống bên cạnh Chu Lâm.  

             Chu Lâm cười nói: “Huynh đệ, cậu thật trâu nha, đi đâu mà bắt cóc được một mỹ nữ xinh đẹp tới đây vậy, cậu hôm nay muốn khiêm tốn cũng không được nha!”  

             Phạm Hưng ở bên cạnh Chu Lâm cũng mang vẻ mặt kinh ngạc nói: “Đúng nha! Mình cũng chưa gặp qua bao giờ, người thân của cậu sao?”  

             Triệu Dật cười nói: “Bạn của mình, Liễu Vũ Phi... đây là Chu Lâm, Phạm Hưng, hai người này là bạn thân của mình.”  

             Liễu Vũ Phi mỉm cười chào hỏi: “Chào các cậu, lúc trước mình đã nghe Triệu Dật nói về hai người.”  

             Phạm Hưng tràn đầy phấn khích nói: “Liễu mỹ nữ, chúng tôi cùng Triệu Dật là bạn thân thiết đã nhiều năm, sao chưa  bao giờ thấy cậu, cái tên tiểu từ này thật sự giấu quá sâu đó nha?”  

             Liễu Vũ Phi cười một chút, tiến đến gần thấp giọng nói: “Mình và cậu ấy ngày đó đi thi nên quen biết... mình lúc ấy ở trên chiếc xe kia.”  

             Phạm Hưng cùng Chu Lâm lập tức hiểu ra, lại nhìn về phía Triệu Dật lộ vẻ sùng bái cùng ngưỡng mộ.  

             CMN, mỹ nữ xinh đẹp này là do tên tiểu tử này cứu được sao?  

             Bây giờ lại trở thành bạn bè?  

             Hay, là bạn gái?  

             Cái tên này đúng là tốc độ thật nhanh nha, khiến huynh đệ FA lâu năm bọn ta làm sao mà chịu nổi đây?  

             Triệu Dật cũng không có cố giải thích gì cả, chỉ cười nói: “Cậu ấy cũng giống bọn mình chỉ vừa mới tốt nghiệp, tháng chín này sẽ vào học ở đại học Giang Châu. Chu lâm, sau này cậu sẽ có rất nhiều cơ hội gặp cô ấy.”  

             Chu Lâm lập tức kinh ngạc: “Liễu mỹ nữ cậu cũng học đại học Giang Châu sao, mình học ở học viện xây dựng Giang Châu đấy.”  

             Liễu Vũ Phi mím môi cười nói: “Sau này cùng nhau gặp mặt.”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.