Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 77: “Cậu có thể xóa liên lạc của các cô ấy không?”



Phụ nữ lúc nào cũng trưởng thành sớm hơn so với đàn ông. Do đó phần lớn các cô gái càng nhận thức và hiểu biết nhiều hơn so với các chàng trai. Vì thế, họ thường sẽ nói rõ ràng trước những gì họ muốn.  

             Triệu Dật vốn dĩ rất đẹp trai với lại còn rất có khí chất, phối hợp với chiếc xe Porsche hơn 3 triệu tệ, càng khiến cho người ta cảm thấy hắn quá hoàn hảo.  

             Mười tám tuổi, có thể lái được xe Porsche 3 triệu tệ. Điều này có thể nói rõ cái gì?  

             Chỉ cần không phải là đồ đần thì ai cũng biết được đáp án.  

             Nụ cười trên mặt ba người Ngô Lỵ càng thêm chân thành tha thiết. Ba người cũng bắt đầu nói cười nhiều hơn, như thể mọi người đều có khiếu hài hước. Trong lúc vô ý còn nở nụ cười xinh đẹp, như những nhánh hoa đang lung lay vô cùng xinh đẹp.  

             Triệu Dật đưa bốn người đẹp đi tới một nhà hàng hải sản của một khách sạn lớn ở gần đó.  

             Hắn cũng không hề keo kiệt, gọi không ít đồ ăn đắt tiền cho cả bọn.  

             Lúc cười nói vui vẻ trên bàn, ba cô nàng đều khen Liễu Vũ Phi cùng Triệu Dật là đôi trai tài gái sắc. Nhưng lúc Liễu Vũ Phi đi vệ sinh, Ngô Lỵ là người đầu tiên lấy điện thoại ra.  

             “Triệu Dật! Chúng ta kết bạn Wechat đi, sau này còn cùng nhau chơi đùa.”  

             Cùng nhau chơi đùa?  

             Câu nói vốn dĩ cũng không có vấn đề gì lớn, thế nhưng kết hợp với kiểu nói của Ngô Lỵ, liền biến thành câu nói rất có ẩn ý.  

             Triệu Dật không có cự tuyệt, mỉm cười cầm điện thoại di động lên: “Được!”  

             Từ Mộng Kiều cũng cười híp mắt lấy điện thoại di động ra: “Kết bạn với mình nữa, về sau Dật đại gia nhớ kỹ phải mang bọn mình theo đi ăn đồ ăn ngon nha!”  

             Ăn đồ ăn ngon ?  

             Ăn gà không?  

             Triệu Dật ở bên cạnh cùng ba cô nàng này thêm bạn trên Wechat, nhưng trong lòng hắn lại thầm than nhẹ. Liễu Vũ Phi ở cùng họ trong một cái phòng ngủ như thế, với tính cách của Liễu Vũ Phi thì chỉ sợ phòng ngủ đối với cô ấy chỉ đơn thuần là một chỗ để ngủ.  

             Ngay cả bạn trai của bạn cùng phòng mấy cô nàng này cũng không chịu buông tha. Tính cách thích đâm sau lưng người khác như vậy, nhân phẩm có thể tốt được hay sao?  

             Hắn cũng không phải có ý kiến gì đối với  ba cô gái này, mà chỉ là muốn nhìn rõ các nàng một chút, xem họ cuối cùng là hạng người gì.  

             Hắn phải thay Liễu Vũ Phi kiểm định nhân phẩm của các cô một chút.  

             Nếu ở chung được thì tốt, còn không được thì chỉ có thể ra bên ngoài thuê nhà ở thôi.  

             Liễu Vũ Phi vừa đi nhà vệ sinh trở về, ba cô nàng không hẹn mà cùng để điện thoại di động xuống. Trên mặt lần nữa lại xuất hiện nụ cười vui vẻ.  

             Ha ha, đúng là phụ nữ!  

             Cơm nước ăn uống xong xuôi, Triệu Dật tính tiền rồi lên xe đưa bốn cô nàng trở về phòng ngủ ký túc xá.  

             “Tôi không đi lên đâu, mọi người đi lên đi.” Triệu Dật mỉm cười nói.  

             Liễu Vũ Phi quay đầu lại cười nói: “Các cậu đi lên trước đi, mình với cậu ấy nói chuyện một chút.”  

             Ba cô nàng nhiệt tình vẫy tay tạm biệt Triệu Dật, nhưng đều có chút lưu luyến không muốn rời đi. Sau lưng Liễu Vũ Phi, Ngô Lỵ còn lung lay điện thoại hướng về phía Triệu Dật nở một nụ cười mập mờ ám muội.  

             Ha ha, đúng là phụ nữ!  

             Rõ ràng cô còn không xinh đẹp bằng Liễu Vũ Phi, nhưng lá gan của cô nàng này tại sao lại lớn như thế, dám trực tiếp trêu đùa hắn như vậy?  

             Chẳng lẽ cô ấy cảm thấy ‘vợ cả không bằng vợ nhỏ, vợ nhỏ không bằng kỹ nữ, kỹ nữ không bằng vụng trộm, vụng trộm không bằng không trộm được’ hoặc là đàn ông luôn yêu thích việc ăn trong chén nhìn qua trong nồi?  

             Mình là loại người này sao?  

             Sau khi ba cô nàng rời đi, nụ cười trên mặt Liễu Vũ Phi lập tức thu lại. Vẻ mặt của cô có chút tủi thân, miệng nhỏ cũng vểnh lên đầy u oán.  

             Triệu Dật tò mò hỏi: “Cậu làm sao rồi, vừa rồi không phải rất vui vẻ sao?”  

             Liễu Vũ Phi thở phì phò nói: “Các cô ấy giấu mình thêm phương thức liên lạc với cậu phải không?”  

             Triệu Dật không khỏi tức cười, việc này hắn cũng không có tính lừa gạt cô, cười nói: “Cậu nghe thấy à?”  

             Liễu Vũ Phi giận dữ nói: “Cậu nghĩ rằng mình không nhìn ra sao. Từ lúc nhìn thấy xe của cậu, giọng điệu các cô ấy khác xa lúc trước. Bọn họ ai cũng tươi cười như hoa, thiếu chút nữa thì đã bổ nhào vào người của cậu. Lúc mình không có mặt, mọi người đều nói chuyện, lúc mình trở lại, ba người đều đồng loạt để điện thoại di động xuống. Hơn nữa, điện thoại di động của cậu cũng đổi vị trí....”  

             Triệu Dật ngạc nhiên nhìn chằm chằm Liễu Vũ Phi nói: “Ồ! Nhìn không ra nha, không ngờ cậu còn có tố chất làm Sherlock Holmes?”  

             Liễu Vũ Phi tức giận nhìn chằm chằm Triệu Dật nói: “Cậu sẽ không có ý gì với các cô ấy phải không?”  

             Triệu Dật ha ha cười nói: “Cậu còn xinh đẹp hơn bọn họ mà mình còn không có động tâm, cậu cảm thấy mình sẽ đối với bọn họ như thế nào?”  

             Liễu Vũ Phi cảm thấy hình như cũng đúng, các cô ấy mặc dù đều xinh đẹp. Nhưng so với cô còn hơi kém chút, cô cùng Triệu Dật đã quen biết nhiều ngày rồi, thậm chí nhiều lần còn cùng nhau ở trong khách sạn. Hắn đều không làm cái gì đối với nàng, chắc hẳn không đến mức có ý đối với ba người đó đâu.  

             “Cậu có thể xóa liên lạc của các cô ấy không?”  

             Triệu Dật cười giải thích nói: “Nếu như mình xóa liên lạc, đến lúc đó khó đảm bảo các cô ấy có cảm thấy khó chịu với cậu hay không. Các cô ấy muốn nói gì thì cứ nói, mình không để ý tới là được. Lại nói, nếu như có lúc nào mình tìm cậu nhưng không liên lạc được, mình còn có thể hỏi bọn họ một chút.”  

             Liễu Vũ Phi thật sự cũng không tiếp tục yêu cầu Triệu Dật xóa bỏ liên lạc với mấy cô bạn. Nhưng mà hôm qua Sở Lê Lê vừa xuất hiện, còn có biểu hiện của ba cô bạn cùng phòng, khiến cho cô càng thêm có chút cảm giác nguy hiểm.  

             “Được rồi...... Vậy lần sau lúc nào cậu mới tới tìm mình?”  

             Triệu Dật cười cười: “Có rảnh mình sẽ đến tìm cậu, cậu nếu không có việc gì cũng có thể tới tìm mình đi chơi.”  

             Miệng Liễu Vũ Phi lại vểnh lên cao hơn một chút, trong lời nói của Triệu Dật có quá nhiều điều đáng lo.  

             Cái gì gọi là rảnh đây.  

             Chẳng lẽ nếu cậu vẫn không tới, thì có nghĩa là cậu ấy không rảnh à!  

             Nếu quá lâu không thấy mặt hắn, tim hắn còn không bị mấy cô gái đẹp khác lấy đi sao, hắn làm sao mà còn nhớ đến mình?  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.