Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 87: “Chẳng lẽ cậu muốn hẹn Sở Lê Lê à?”



Sáng hôm sau, Triệu Dật bị âm thanh nhắc nhở của hệ thống đánh thức.  

             “Ký chủ có một buổi tối vui vẻ, ban thưởng thẻ mang thai 01 cái ”  

             “Ghi chú 1: Trong thời gian sử dụng, cơ hội mang thai là 100%.”  

             Cmn!  

             Triệu Dật giật nảy mình, suýt chút thì ngã khỏi giường.  

             Thẻ mang thai!  

             Quá tuyệt vời, không hổ là hệ thống!  

             Điều này là sự thực?  

             Loại vật phẩm với tác dụng thần kỳ như vậy cũng có?  

             Mà loại thẻ này có thể dùng làm gì? Không lẽ chỉ để chơi khăm mấy cô gái khác hoặc bắt ai đó mang thai?  

             Triệu Dật nghĩ kỹ lại thì cảm thấy không đúng, không đơn giản như vậy. Tuy hiệu quả của nó là tai nạn với đối với mọi người, nhưng đối với những gia đình không con thì nó chính là báu vật vô giá.  

             Thôi kệ, tóm lại đều là ban thưởng.  

             Không nghĩ tới đi phong lưu một đêm, vậy mà cũng được hệ thống ban thưởng.  

             Triệu Dật nhìn qua đồng hồ, nhắm mắt lại lần nữa.  

             Còn quá sớm, lại ngủ thêm một giấc.  

             ......  

             “Đại ca, tôi thật muốn gọi cậu như vậy. Tối hôm qua như thế nào, đều bắt lại được cả hai sao?”  

             “Ừ.”  

             Triệu Dật gọi một bát mì thịt bò cỡ lớn rồi chuyên tâm ăn. Tối hôm qua hắn tập thể dục cường độ cao nên tiêu hao nhiều năng lượng. Bây giờ cần ăn để bù đắp lại, nhưng nhìn chung, cơ thể được đánh giá 92 điểm của hắn thật sự quá mạnh. Ít nhất đối với hai cô gái kia, trong lòng họ đều không tự chủ có suy nghĩ  “may mắn cô ta ở lại cùng”.  

             Đàn ông cũng giống sư tử đực, chỉ có đủ mạnh mới có thể có được lãnh địa của chính mình. Chỉ khi ngươi có bản lãnh thì phụ nữ mới tình nguyện vì ngươi làm mọi chuyện.  

             “Mấy cô nàng kia đâu, tỉnh dậy rồi đi luôn à?”  

             Triệu Dật ăn vào một miếng lớn, rút lấy cái khăn giấy lau miệng rồi nói: “Không vậy thì thế nào? Chẳng lẽ còn muốn cuối tuần cùng nhau ăn bữa cơm? Tuy nhiên trên đường về có ghé trung tâm thương mại gần đó. Tôi dẫn họ vào cửa hàng của Gucci, cho mỗi người chọn một cái túi.”  

             Lục Đào cười ha hả một tiếng: “Không tồi, có tình có nghĩa.”  

             Triệu Dật tiếp tục vùi đầu ăn mì: “Mọi người đều vui vẻ là được.”  

             Đối với mấy cô gái chuyên đi săn trai giàu trong bar, tất nhiên Triệu Dật sẽ không dành chút tình cảm nào. Mọi chuyện đều là ngươi tình ta nguyện, tất cả là chỉ là vui đùa mà thôi. Thế nên không thể đối đãi với họ như với  nhóm Liễu Vũ Phi được.  

             Khi giao tiếp với người khác, tùy theo từng người thì ta sẽ có cách nói chuyện khác biệt. Tất nhiên thái độ và cách ứng xử cũng tùy người để thay đổi.  

             Đối với mấy cô gái như Liễu Vũ Phi, Phùng Tiếu Tiếu… hắn luôn có chừng mực.  

             Lục Đào cũng bắt đầu ăn bát mỳ trước mặt: “Nhớ buổi hẹn với anh Lượng không? Xế chiều đi thăm quan câu lạc bộ cưỡi ngựa Phượng Vịnh, thật ra cậu có thể dẫn bọn họ đi cùng......”  

             Triệu Dật ngẩng đầu hỏi: “Còn cần mang theo bạn gái sao?”  

             Lục Đào mỉm cười nói: “Tất nhiên! Đàn ông mà, chỉ cần không phải nói chuyện chính sự, không phải đánh bạc mấy tên nam nhân ai lại cùng nhau đi chơi? Anh Lượng còn nhắc nhở tôi một câu, tự hẹn bạn gái đến.”  

             Cưỡi ngựa à, có vẻ đúng là nên mang theo bạn gái. Nếu như cùng nhau tranh tài, ít nhất cũng có người phất cờ hò reo cổ vũ.  

             Để mấy tên đàn ông đi với nhau thì làm gì có tí tranh đấu nào.  

             Đến cả khổng tước đực còn phải thi nhau xòe đuôi để thu hút con cái.  

             Triệu Dật gắp sợi mỳ cuối cùng cho vào trong mồm rồi lau khô khóe miệng. Hắn lấy ra điện thoại di động nói: “Để tôi hỏi một chút.”  

             Lục Đào tò mò hỏi: “Cậu chuẩn bị hẹn ai? Liễu Vũ Phi sao?”  

             Hôm qua bọn họ vừa tách ra, hôm nay đã lại hẹn?  

             Triệu Dật lắc đầu.  

             Lục Đào mở to hai mắt: “Chẳng lẽ cậu muốn hẹn Sở Lê Lê à?”  

             Triệu Dật im lặng nhìn liếc nhìn Lục Đào: “Làm sao có thể! Cậu nghĩ gì đây?”  

             Lục Đào tò mò hỏi: “Nếu tôi không nhầm, cậu mới tới Giang Châu đúng không? Chẳng lẽ cậu có quen biết em gái nào đó ở Giang Châu?”  

             Triệu Dật thuận miệng nói: “Hồi nghỉ hè tôi có tí việc ở công ty nên đã đến đây, lúc đó vô tình quen biết.”  

             Triệu Dật gửi tin nhắn cho Phùng Tiếu Tiếu.  

             Triệu Dật: “Buổi chiều cô rảnh không? Tôi định thăm quan câu lạc bộ cưỡi ngựa Phượng Vịnh, có muốn đi cùng không? Nếu cô muốn livestream, hôm nay có thể làm ngoài trời trực tiếp.”  

             Phùng Tiếu Tiếu: “Được! Đại gia đã cho gọi, streamer bé nhỏ nhất thiết phải có thời gian!”  

             Trên mặt Triệu Dật lộ ra ý cười, đưa tay nhìn đồng hồ.  

             Triệu Dật: “Hôm nay tôi được người khác mời, cô nhớ ăn mặc đẹp một chút.”  

             Phùng Tiếu Tiếu: “Tuân lệnh!”  

             Triệu Dật: “Bọn tôi sẽ tới đón cô, tầm khoảng một giờ nữa sẽ đến dưới lầu.”  

             Phùng Tiếu Tiếu: “Được, không vấn đề! Lái xe chú ý an toàn.”  

    Triệu Dật: “OK, đợi lát nữa gặp.”  

             Lục Đào thấy Triệu Dật để điện thoại di động xuống, cười hỏi: “Thế nào? Hẹn được chưa?”  

             Triệu Dật ừ một tiếng: “Tôi đi đón cô ấy, ông muốn đi cùng không?”  

             Lục Đào trả lời: “Đương nhiên, có người làm tài xế miễn phí có khờ mới từ chối. Tôi cũng muốn xem cô gái cậu hẹn trông như nào, lặng yên không tiếng động vậy mà chậc, chậc......”  

             Triệu Dật Tiếu Đạo: “Một cô nàng streamer nhỏ, khá thú vị.”  

             Lục Đào kinh ngạc nhìn Triệu Dật: “Cậu còn có sở thích như vậy?”  

             Tất nhiên Triệu Dật hiểu điều Lục Đào muốn nói, lắc đầu: “Cô ấy không phải kiểu như ông nghĩ. Là một streamer đúng nghĩa.”  

             Lục Đào có chút hăng hái nói: “Vậy sao, thế thì tôi càng phải nhìn một chút. Đi thôi, tôi cũng ăn xong rồi!”  

             Hai người đón xe trở lại bãi đỗ xe ở quán bar FL, sau đó Triệu Dật lấy xe lái xe thẳng đến nơi ở của Phùng Tiếu Tiếu.  

             Một giờ năm phút chiều, Triệu Dật đến cửa khu chung cư. Hắn gọi điện thoại cho cô, báo với cô đã đến. Không bao lâu sau, Phùng Tiếu Tiếu liền xuất hiện, cô mở cửa bên ghế phụ ngồi lên.  

             “Đã lâu không gặp, nhớ tôi không đó?”  

             Triệu Dật khẽ nói: “Sao tôi phải nhớ cô! Nhớ xem cô có cao thêm phân nào hay không à?”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.