Về nhà bố mẹ được vài ngày, Liên Dật Linh lại giống như ngày
trước, không chịu nổi sự nhàn rỗi, bèn nhanh chóng tìm cho mình một công việc mới.
Ban đầu còn tưởng sau khi làm nghề tiếp viên hàng
không, việc duy nhất cô có thể làm cũng chỉ là làm vợ làm mẹ. Ấy thế
nhưng cuộc sống vốn đầy rẫy những điều bất ngờ. Nếu cô đã quyết định
sống một mình, nuôi nấng con một mình, dĩ nhiên cô sẽ không thể tiếp tục sống một cách nhàn tản không làm việc được. Trước đây cô hoàn toàn coi
chồng mình là trung tâm của cuộc sống bản thân, toàn tâm toàn ý làm một
người vợ hiền, nhưng cuối cùng lại vì một sự hiểu nhầm mà đổ vỡ hết
thảy, khiến cảm giác mất mát trong cô sâu đậm vô cùng. Nhưng giờ cô đã
nghĩ thoáng hơn rồi. Thật ra phụ nữ không kết hôn đi nữa thì cũng chẳng
sao, dựa vào núi sẽ có ngày núi lở, dựa vào người sẽ có ngày người đi,
tốt nhất vẫn là dựa vào chính bản thân mình !
Vì cô
đang mang thai, nên không phù hợp để làm các công việc dùng tới thể lực
vất vả, thế là cô liên lạc với chị trưởng nhóm ngày trước, dò hỏi xem có cần người giúp việc gì không. May mắn thay, cô được biết chị tiếp viên
trưởng La Nhã Huỷ đã từ chức và mở một lớp bồi dưỡng nghiệp vụ cho tiếp
viên hàng không, và đang tuyển các giảng viên có kinh nghiệm thực tế.
Cám ơn ông trời, quý nhân của cô quả thật tồn tại ở khắp nơi !
Phỏng vấn và thi viết một cách thuận lợi xong, Liên Dật Linh trở thành
giảng viên mới. Với kinh nghiệm làm việc phong phú trước đây cộng với
tính cách chu toàn cẩn thận khó ai theo kịp của cô, cô đều lưu trữ lại
toàn bộ giấy tờ sách vở hướng dẫn nghiệp vụ ngày trước. Ai cũng có tư
cách cùng cô chia sẻ những kinh nghiệm này, thế nên ai muốn làm tiếp
viên hàng không, mau mau xếp hàng tới học cô cho tốt đi thôi !
Mới đi làm được ba ngày, cô đã cảm nhận một cách sâu sắc rằng, đây chính là công việc dành cho mình. Không phải chỉ là sửa sang hồ sơ, sắp xếp
giấy tờ, mà đây hoàn toàn là một công việc đem lại cảm giác thành công
cho cô. Mà lại nói, đợt này Phó Lập Đường hoàn toàn biến mất không thấy
tăm hơi, không ngờ anh ta cũng chỉ là một gã đàn ông chỉ biết nói không
biết làm, quả là khiến cô thất vọng !
Cô còn tưởng anh ta sẽ xuất một chiêu nào đó lãng mạn kỳ diệu chứ, rõ ràng là cô đánh
giá cao anh ta quá rồi. Xem tình hình tiếp tục thế này, hai người hẳn là sắp ly hôn mất thôi. Nói thật lòng, không phải cô không đau lòng chút
nào.
Chín giờ tối, buổi học cuối cùng trong ngày cũng xong xuôi. Dật Linh thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, bỗng chủ nhiệm lớp La Nhã Huỷ
bước tới tươi cười hỏi han. « Sao rồi em ? Đã quen với công việc chưa ? »
« Dạ, mỗi lần lên lớp đều vô cùng thú vị. » Phần lớn đám học viên của
cô là các nữ sinh, nên mọi người trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
« Nếu thấy mệt mỏi thì phải nghỉ ngơi, không cần cố gắng quá sức. Thời gian đầu mang thai là vô cùng quan trọng. »
Lúc phỏng vấn, Dật Linh đã báo cáo hết tình hình mới nhất của mình với
chị trưởng nhóm cũ. La Nhã Huỷ biết mọi chuyện rồi vẫn quyết định đồng ý tuyển cô. Nếu là công ty bình thường, đảm bảo sẽ kiếm cớ không chọn
tuyểnmột nhân viên nữ đang mang thai, nhưng La Nhã Huỷ lại khác. Bản
thân chị ấy cũng đã có gia đình và một cô con gái, nên vô cùng hiểu biết sự vất vả bên trong. Nói cho cùng làm thân phụ nữ phải giúp đỡ lẫn
nhau, làm gì cũng phải cho nhau cơ hội mà sống.
« Cám ơn chủ
nhiệm đã quan tâm. Hôm qua em đã đi khám thai, mọi thứ đều vẫn bình
thường cả. » Liên Dật Linh khẽ vuốt vuốt bụng mình. Tuy cô mới mang thai hai tháng, còn chưa cảm nhận được chút gì về bé yêu, nhưng từ đáy lòng
mỗi lần nhắc tới là cô lại có thể mỉm cười hạnh phúc.
La Nhã Huỷ khẽ đẩy cặp kính trên mũi, khẽ hắng giọng một tiếng vẻ khó xử. « À đúng rồi, có một trường hợp đặc biệt muốn nhờ em giúp. »
« Việc gì thế ạ ? Chị cứ nói đi. » Chủ nhiệm có ơn lớn với cô, dĩ nhiên cô muốn trả ơn chị ấy rồi.
La Nhã Huỷ lôi ra một tập giấy lật lật xem, kiếm cớ tránh đi ánh mắt dò hỏi của cô gái trước mặt. « Là thế này, có một vị tiên sinh không dám
đi máy bay, có lẽ em có thể giúp đỡ ông ấy một chút để vượt qua chướng
ngại tâm lý này. »
Những người như vậy không phải trường hợp đặc biệt gì cả. Dật Linh cũng đã từng gặp vài hành khách bị chứng khủng
hoảng sợ đi máy bay, và đã thành công trong việc giúp hành khách đó tỉnh táo lại. « Chúng ta ở đây là lớp bồi dưỡng nghiệp vụ cho tiếp viên hàng không kia mà. Sao cả việc dính đến hành khách cũng nhận thế ạ ? »
« Tại ông ta đồng ý trả mười vạn tệ tiền học phí. Chị em mình chia đôi
50-50, em thấy sao?” Nói đến tiền, La Nhã Huỷ lập tức sáng bừng hai mắt.
Có màn trả thù lao hậu hĩnh như vậy sao? Không phải gã ngốc nào vung
tiền chứ? Dật Linh vẫn lắc đầu. “Không được, trừ phi chị bốn phần em sáu phần.” (đúng là dân ham tiền =)))
“Haizzz, em đúng là… được
rồi, cuối tháng chị sẽ chuyển vào tiền lương của em.” La Nhã Huỷ lắc đầu chịu thoả hiệp, nhưng vẫn không quên dặn dò. “Tiền đã thu của người ta, em nhất định phải giúp người ta hết bệnh, không thể lùi bước bồi thường nha!”
“Yên tâm đi, cứ giao cho em!” Vì tiền mua sữa bột cho bé
bi, cho dù đưa cây vạn tuế cô cũng có cách bắt nó nở hoa. (Vạn tuế, như
tên của nó, vạn năm mới ra hoa một lần, đời người rất hiếm gặp vạn tuế
ra hoa!)
“Ông khách đó vừa tới báo danh, đang ở trong phòng học
thứ hai ngoài kia, em vào đó thảo luận với ông ta một chút xem sắp tới
huấn luyện ra sao. Không cần ông ta nhất định phải theo học lớp bồi
dưỡng nghiệp vụ đâu, chỉ cần làm sao ông khách này có thể thuận lợi đi
máy bay là được.”
“Vâng, em hiểu rồi.” Một ca như thế này cũng không khác gì một kiểu thách thức với cô, nên cô sẵn lòng dốc sức xử lý.
Cửa vừa mở, trong lòng Dật Linh lập tức tận tình thăm hỏi La Nhã Huỷ:
Chủ nhiệm thật vô cùng gian manh xảo trá, đúng là gừng càng già càng
cay! Cái gì mà 50-50, thậm chí chị ấy bốn phần, cô sáu phần? Phải là chị ấy ba phần cô bảy phần, thậm chí toàn bộ tiền thù lao trả cho cô ấy
chứ! Bởi vị khách xài sang ngồi ngoan ngoãn trong phòng chờ đợi kia,
không ai khác ngoài ông chồng không dám đi máy bay của cô, Phó Lập
Đường!
“Chào cô giáo!” Phó Lập Đường vừa thấy ‘giảng viên’ tới,
lập tức đứng lên nghiêm chỉnh cúi người chào hỏi, bộ dáng không khác gì
một học sinh ngoan ngoãn.
“Chào anh!” Dật Linh cầm chặt giấy bút trong tay bước tới phía sau bục giảng, cố gắng giữ một khoảng
cách an toàn. “Tôi nghe chủ nhiệm La nói anh không dám đi máy bay, anh
có thể trình bày một chút tình hình của anh để tôi còn sắp xếp kế hoạch
huấn luyện chăng?”
Hừ, coi như anh ta cũng lợi hại, có bản lĩnh
giả vờ tốt đấy! Cũng không biết anh ta làm thế nào tìm hiểu thông tin về cô nữa, vừa gặp cô liền gọi một câu ‘cô giáo’, cũng tự nhiên gớm! Nói
muốn theo đuổi cô bằng cách này sao? Hừ, cũng coi như có sáng kiến, cứ
từ từ xem anh ta định giở trò gì.
“Vâng!” Đầu chương trình học,
học sinh liền ngoan ngoãn biếu cô giáo một món quà nhỏ, nội dung lại
chẳng ‘sáng kiến’ chút nào: sô cô la và nước hoa, lại còn để nguyên
trong túi giấy ở cửa hàng miễn thuế nữa. “Báo cáo cô giáo, hôm trước tôi bay đi Hồng Kông, mua chút đồ ở cửa hàng miễn thuế rồi không cần ra
khỏi sân bay lập tức đáp máy bay quay lại.” (Anh thừa tiền quá, cho em
đê!)
“Anh đi Hồng Kông làm gì?” Hừ, cái gã này lại dám tự mình
đi chơi mảnh, nghĩ sống ly thân rồi là được tự do chắc? Nhưng nếu tới đó chơi, sao không đi ra ngoài mà lại chỉ xuống sân bay mua đồ rồi quay
lại? (Chết cười khoản cau có vì anh nhà đi chơi mảnh, chị Linh ơi là chị Linh =)))
“Đã hơn mười năm tôi không đi máy bay, tôi muốn thay đổi đột ngột một chút nên thử tập luyện bằng một chuyến bay ngắn xem sao.”
Mỗi người đều có lúc muốn có sự thay đổi một chút, nói gì đi nữa đây
cũng là một việc tốt. Giờ thân là giảng viên nên cô không thể không gật
đầu khen ngợi. “Thật là một hành động dũng cảm, vậy trên máy bay anh có
phản ứng gì đặc biệt không?”
Lời khen của cô giáo khiến anh mỉm
cười. “Nhắc tới thật tình cờ, tôi có gặp đồng nghiệp cũ của cô giáo là
Chu tiểu thư, may nhờ có cô ấy và những người khác giúp đỡ, vì tôi… lỡ
ngất xỉu.”
“Gì cơ?” Mới bay từ Đài Loan tới Hồng Kông, tên này
đã lăn ra té xỉu, nếu nhỡ đi Mỹ hoặc Châu Âu, chả phải anh ta sẽ lăn
đùng ra chết bất đắc kỳ tử sao? (Chú thích: bay từ Đài Bắc thủ phủ Đài
Loan tới Hồng Kông mất khoảng 1h40 phút, bằng từ Hà Nội vào Đà Nẵng
chẳng hạn)
“Tôi vừa ngồi xuống ghế của mình, bao nhiêu ký ức quá khứ liền ào tới trong đầu như đèn kéo quân chuyển quanh, từng hình ảnh
từ nhỏ tới lớn đều hiện ra rất rõ rệt. Tuy chỉ trong có vài phút, tôi
lại như xem hết toàn bộ cuộc đời mình, nhất là vì một tai nạn máy bay mà tôi mất đi cha mẹ, nên giống như tôi tiến tới rất gần, rất gần họ, bước theo họ mà đi.” Loại cảm giác này khó mà có ai khác tin tưởng lời của
anh được, nhưng cô vợ kiêm cô giáo của anh hẳn có thể hiểu biết rõ ràng. Cô ấy, hoàn toàn có thể khiến anh đặt trọn lòng tin.
Kỳ diệu
nha! Làm gì có ai vừa lên máy bay ngồi vài phút đã nhìn thấy trong đầu
nhiều thế chứ? Đầu óc gã đàn ông này thật không giống bình thường chút
nào. Cô cầm bút lên muốn ghi chép lại, lại phát hiện ra chính mình cũng
khó hình dung ra nổi để viết xuống.
“Sau đó tôi nghĩ tới việc
mình còn rất nhiều điều chưa kịp làm, tôi còn chưa được vợ tôi tha thứ,
còn chưa nhìn thấy bé bi đáng yêu của chúng tôi, còn chưa được cầm tay
em gái đưa cho em rể tương lai. Nên tôi không thể cứ thế mà chết đi
được, tôi nhất định phải xuống khỏi máy bay thôi. Nhưng lúc đó máy bay
đã cất cánh, nếu tôi nhất quyết muốn xuống, chỉ sợ sẽ liên luỵ tới các
hành khách trên máy bay, tôi càng nghĩ càng sợ hãi, toàn thân run lên,
tim đập nhanh hơn, cổ họng khó thở… rồi sau đó tôi ngất xỉu.” (Anh thật
là giỏi a, từng đó thời gian mà suy nghĩ ào ạt như thác nước thế này
=)))
Thật là thê thảm nha! Thảm tới mức tới cô cũng
muốn khuyên anh tốt nhất từ rày đừng nên đi máy bay, cả đời không ra
khỏi biên giới quốc gia cũng không sao, cũng có thể coi là một biểu hiện yêu Đài Loan mà. (Chú thích: với người Đài Loan, họ luôn coi họ là
người Đài Loan, không phải người Trung Quốc)
“Lúc bay trở lại từ Hồng Kông về Đài Loan, tình hình của tôi có vẻ khá hơn một chút, giữ
được tỉnh táo cho tới tận khi hạ cánh. Có điều vừa xuống máy bay lập tức được đưa lên xe cấp cứu vào viện, vì huyết áp lẫn đường trong máu đều
quá thấp, khiến đầu váng mắt hoa không thể tự đi. Tôi phải nằm viện một
đêm, hôm sau chú Thái tới bệnh viện đón tôi về nhà.” (Thảm, vô cùng
thảm, siêu cấp thảm =)))
Trời đất ơi, đây rốt cuộc là chứng bệnh đáng sợ tới thế sao? Cô chỉ biết thở dài thừa nhận sự bất lực của bản
thân. “Thì ra là vậy. Theo kinh nghiệm của tôi, anh có thể bị chứng trầm cảm, khủng hoảng, cùng với chứng sợ độ cao và sợ không gian kín. Tôi đề nghị anh nên đi tìm bác sĩ tâm lý để chữa trị, có lẽ còn cần cả thôi
mien nữa.”
Cô giáo nói rất có lý, nhưng anh lại lắc đầu từ chối. “Tôi không cần và không muốn tìm tới bác sĩ. Họ có thể cho tôi thuốc an thần hoặc ngủ ngon, nhưng không thể nào tháo gỡ khúc mắc trong lòng
tôi. Cô giáo từng là tiếp viên hàng không, là người hiểu rõ nhất hành
khách cần gì và cô có thể giúp gì. Nếu có thể, mời cô cùng tôi tập đi
máy bay được không? Dĩ nhiên phí tổn tiền vé tôi sẽ chịu hoàn toàn,
không bao gồm trong học phí.”
“Ơ… tôi… tôi cần suy nghĩ đã.” Học sinh nói cũng có lý, nhưng cô không có cách nào gật đầu ngay cả.”
“Nếu cô giáo không chịu giúp, tôi đành tự tập một mình vậy, lần sau tôi sẽ thử bay đi Mỹ.” (Đây gọi là rung cây doạ khỉ, hí hí!)
Anh ta nói đùa cái gì thế hả? Cô không nhịn nổi bật ra lời. “Anh điên
à, anh muốn chết hay sao thế? Ít nhất thì cũng phải luyện tập bằng một
chuyến bay đến Nhật Bản cái đã chứ!” Cánh chim còn chưa đủ cứng cáp đã
đòi bay đường dài, bộ anh ta nghĩ lên máy bay chuyến nào cũng sẽ có bác
sĩ đi kèm một cách tình cờ sao? Mà nếu có đi nữa, nhỡ là bác sĩ thú y
thì biết thế nào được? (Rất phục cách suy nghĩ của hai vợ chồng nhà này
=)))
“Cô giáo đồng ý cùng tôi bay tới Nhật để tập? Tốt qua, kỳ
nghỉ đông sắp tới rồi, chúng ta có thể đi ngắm tuyết cùng nhau.” Cho dù
có lăn đùng ra hôn mê bất tỉnh trên máy bay đi nữa, anh cũng muốn thực
hiện ý nguyện của vợ mình, đơn giản là vì cô ấy đã từng nói muốn cùng đi du lịch với anh.
“Không cần gấp gáp, trước hết cứ làm vài buổi
tập huấn đặc biệt cái đã rồi tính.” Làm ơn đi, hai người nhà họ ly thân
xong mới đi du lịch nước ngoài với nhau, không lẽ định làm tuần trăng
mật muộn? Thứ tự diễn biến của cuộc hôn nhân này quả thật đảo lộn tùng
phèo cả rồi. (Cầu hôn xong mới tìm hiểu, cưới xong mới bàn chuyện yêu
đương, ly thân rồi mới đi tuần trăng mật =)))
“Cám ơn cô giáo.”
Xong, đã qua được cửa đầu tiên. Trong lòng anh thầm nhảy lên gào thét
sung sướng, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì vẻ trấn tĩnh bình thường.
“Nếu đã thu học phí, tôi sẽ chịu trách nhiệm thu xếp chu đáo. Anh cứ về chờ tôi gọi điện liên lạc lại, lúc đó tôi sẽ báo lịch trình cụ thể ra
sao. Còn hôm nay chúng ta thảo luận tới đây là đủ, tan học thôi.” Cô sẽ
không phụ lòng tin của chị chủ nhiệm. Làm việc quan trọng nhất là năng
lực và chữ tín, cô phải thể hiện thật tốt cho mọi người xem.
“Vâng thưa cô!” Phó Lập Đường lại đứng lên cúi đầu chào lễ phép. Có cô
giáo thân yêu này giúp đỡ, đảm bảo không những anh có thể phá vỡ sự bế
tắc do nỗi sợ đi máy bay gây ra, mà còn phá vỡ sự bế tắc trong chuyện
tình cảm giữa họ để nó tiến triển tốt đẹp.
Tối thứ bảy, Dật Linh lấy điện thoại gọi cho vị ‘học sinh’ kiêm chồng hiện tại đang ly thân của mình.
“Sáng mai chín giờ, anh lái xe tới nhà đón tôi, không cần tới tận cửa,
chờ tôi đầu đường là được.” Nếu anh ta mà tới cửa nhà cô, chỉ sợ lại
khiến người khác chú ý, hơn nữa ba mẹ cô vô cùng để ý chuyện giữa hai
người. Thôi thì để tránh cho họ nảy mầm hi vọng hão huyền, tốt nhất cô
vẫn nên giấu diếm một chút.
“Được, tôi đã biết.” Phó
Lập Đường không cần ghi lại giờ giấc hẹn trên giấy gì cả. Anh đang nằm
trên chiếc giường đôi của hai vợ chồng, dùng cả tâm hồn lắng nghe từng
chữ từng từ vợ đang nói, đây cũng là một phần ‘chương trình học’ anh cần phải học mà.
“Ăn mặc thoái mái một chút, và nhất là làm ơn đừng mặc âu phục com lê ca ra vat gì đó.” Hai người họ không phải chuẩn bị
đi tham gia hội nghị nghiên cứu thảo luận giáo dục gì cả, hi vọng anh ta không cần vác cái bộ dạng nghiêm trang cứng đờ đó tới.
“Vâng
thưa cô giáo.” Giọng nói đầy vẻ ra lệnh của cô khiến anh khẽ nở nụ cười. Cô đã có thể trở lại đầy sức sống như ngày trước, nói thế chứng tỏ bé
bi của hai người cũng sẽ rất khoẻ mạnh giống mẹ.
“Cứ vậy đi, hẹn mai gặp ! » Tất cả đều là vì giúp anh ta vượt qua chướng ngại tâm lý,
vượt qua khó khăn này thôi, cô cũng chỉ là một giảng viên tận tình có
trách nhiệm mà thôi. Do đây là ‘học sinh’ tự nguyện chi trả chi phí cho
đợt huấn luyện, nên bảo ‘học sinh’ tới đón giảng viên là đúng rồi, chỉ
đơn giản như thế mà thôi.
Dật Linh cúp máy, ra khỏi phòng, xuống nhà dùng cơm tối cùng ba mẹ. « Mẹ, mai con có việc ra ngoài cả ngày, ba mẹ không cần chờ cơm con. »
« Được, một mình con bên ngoài thì
cũng phải cẩn thận nhé. » So với con gái, Tiêu Nhã Tâm còn lo lắng cho
sức khoẻ của cháu ngoại mình nhiều. Gần đây cuộc sống sinh hoạt của con
gái bà đã có vẻ bình thường trở lại, khẩu vị ăn uống cũng tốt hơn nhiều, nhưng dù sao chú ý cẩn thận một chút vẫn hơn.
« Vâ…â… â… â… n… g ạ… ạ… ạ… » Cô cũng sắp ba mươi tuổi đầu rồi, không lẽ còn không biết tự lo cho bản thân sao ?
Thấy tâm trạng con gái có vẻ không tệ lắm, Liên Chấn Chương mới cất
tiếng hỏi một cách vô cùng thận trọng. « Gần đây con có liên lạc với Lập Đường không ? »
« Có ạ. » Còn vừa mới gọi điện xong đó thôi,
nhưng Dật Linh không muốn kể chi tiết quá, để tránh cho ba mẹ cô khỏi
hiểu lầm này nọ.
Tiêu Nhã Tâm vừa gắp thức ăn tiếp cho con gái,
vừa nhớ lại ngày xưa. « Nói tới chuyện vợ chồng cãi nhau, ngày xưa ba
con với mẹ cũng từng cãi nhau, tới cả nhân viên toàn công ty ai cũng
biết chuyện. »
« Thật ạ ? » Trong trí nhớ của cô dường như chưa
thấy ba mẹ cáu gắt với nhau bao giờ, nhưng thật ra chị cả với chị hai
của cô đều đã từng cãi nhau với chồng mình mà chạy về nhà mẹ đẻ ở. Xét
về mặt này, dường như cả ba chị em cô đều giống nhau thì phải.
« Năm đó con còn đang ẵm ngửa, nên làm sao biết được. Hồi ấy có một cô
thích ba con, thường xuyên tới công ty tìm ông ấy. Có một lần mẹ nghe
được tin báo liền chạy tới, đánh nhau một trận với cô ả kia ngay tại
chỗ, sau đó còn náo loạn ở đồn cảnh sát, thiếu chút nữa thì kiện cáo ra
toà ! »
« Oái, thế… thế này cũng… quá khủng bố nha ! » Mẹ cô
xuất thân từ gia đình gia giáo dòng dõi thư hương, đi làm ở cơ quan nhà
nước ba mươi năm, nói chuyện luôn nhỏ nhẹ, lời ăn tiếng nói dịu dàng, ấy vậy lại có thể đánh nhau với người ta sao ? Dật Linh nghe xong chỉ biết trợn tròn mắt.
Tiêu Nhã Tâm trừng mắt lườm chồng một cái. « Còn không phải tại ba con không biết cách từ chối người ta, khiến mẹ chỉ
còn cách tự huỷ đi hình tượng của mình ở công ty ấy. Sau đó lúc mẹ đi
cùng ba con trong chuyến du lịch do công ty tổ chức, mọi người tất cả
không ai dám chọc vào mẹ hết. »
Liên Chấn Chương thò tay gãi gãi cái gáy trọc lốc của mình, nụ cười không phải không mang chút đắc ý. «
Vị tiểu thư ấy là một khách hàng của công ty. Ba có bảo cô ta là ba đã
kết hôn rồi nhưng hoàn toàn chả có tác dụng. Cũng tại năm đó ba của cô
vô cùng tuấn mỹ tiêu sái, haizzz, số đào hoa nhiều khi cũng phiền lắm
con ơi ! »
« Sau đó thế nào ạ ? » Dật Linh tò mò hỏi.
« Thì cô gái kia bị mẹ con doạ cho một trận, sau đó cũng có người khác
lọt vào mắt xanh của cô ta, nên không quấn quít lấy ba con nữa. » Liên
Chấn Chương làm ở một công ty dịch vụ buôn bán cỡ trung ba mươi năm,
cuối cùng đạt tới chức quản lý nghiệp vụ, khi tuổi còn trẻ với mái tóc
dầy, gương mặt đẹp trai, quả thật là một anh chàng phong lưu tiêu sái.
Thế nhưng sức quyến rũ của bốn ‘người phụ nữ’ trong nhà quá lớn, một vợ
và ba con gái khiến ông dù thế nào cũng không có gan làm bậy.
«
Lợi hại, vô cùng lợi hại ! » Dật Linh không nén nổi xúc động vỗ tay lia
lịa thể hiện sự kính phục vô vàn với mẫu thân yêu quý.
Tiêu Nhã
Tâm mỉm cười nhận sự ủng hộ khen ngợi của con gái, bà kết luận. « Thế
nên mới nói, vợ chồng cãi nhau cũng chả sao, quan trọng nhất là làm thế
nào giải quyết, làm thế nào cải thiện tình hình. »
« Con đã hiểu. » Dật Linh cúi đầu ăn cơm, không phản đối và cũng không đồng ý điều gì.
Chuyện cũ của ba mẹ cô quả thật là một ví dụ tốt đẹp, nhưng cô không
định cứ thế quay lại với anh ta. Cũng có thể nói, cô có phần thiếu lòng
tin vào chính bản thân mình, nhỡ ra về sau lại có chuyện gì đó hiểu lầm, liệu chồng cô anh ấy có thể mãi mãi vẫn đứng về phía cô hay không ? Lần đầu bị tổn thương đã thảm thiết kịch liệt như vậy, cô thật sự ngờ rằng
mình không có cách nào chịu nổi thêm một lần nữa, có lẽ điều này có thể
coi là chim gãy sợ cành cong, giờ cô trở nên vô cùng nhát gan, sợ gặp
chuyện buồn phiền lắm rồi.
Mặc kệ tiếp theo ra sao, trước hết cứ tìm lại chính bản thân mình đã ! Hi vọng một Liên Dật Linh dũng cảm và
quyết đoán sẽ sớm trở lại trong cô ! Tám giờ rưỡi sáng, Phó Lập Đường tới sớm hẳn nửa tiếng, chờ ở đầu
ngõ nhà họ Liên. Anh xuống xe, bắt đầu quá trình đứng chờ một cách thoả
mãn hài lòng, một nụ mỉm cười vương vấn trên môi.
Cả người anh
mặc đều là quần áo do chính tay vợ hiền chọn lựa, nào là quần ka ki, áo
len, giày vải nhẹ nhàng, áo khoác thể thao, ngay cả quần lót với tất
chân cũng do cô ấy mua cho anh. Mặc lên những thứ quần áo đó, khiến anh
hoàn toàn cảm nhận được mình đang được yêu thương chăm sóc, vì khi cô ấy chọn lựa từng thứ một, chắc chắn đã mất rất nhiều thời gian và tâm trí, như thế còn không phải chứng tỏ cô ấy cũng rất yêu anh sao ? Có điều
giờ cô ấy bị anh làm tổn thương, cần có thời gian hồi phục lại, thế nên
anh phải cố gắng chờ đợi. Có điều vừa nghĩ tới điều đó, anh lại không
nén nổi đau lòng.
Dù có thế nào, buổi ‘tập huấn đặc biệt’ hôm
nay anh phải thành công vượt qua, để có thể đạt được nguyện vọng chung
của hai vợ chồng là đi du lịch cùng nhau. Mà có thêm nhiều thử thách
khác nữa cũng không thành vấn đề.
Tám giờ năm mươi
phút, Liên Dật Linh theo thói quen ra khỏi nhà sớm trước giờ hẹn. Thời
tiết hôm nay vô cùng sáng sủa, rất thích hợp đi chơi, nhiệt độ chỉ hơn
mười độ một chút, ấm áp hợp lòng người. Cô liếc mắt thấy chồng mình đứng chờ ngoài đầu ngõ, chà, vẻ ngoài anh ta khiến cô rất hài lòng, ít nhất
cũng phải trẻ ra tới năm tuổi. Mà cũng khó trách, là bởi vì anh ta cả
người đều mặc quần áo do cô chọn mua kia mà… Ấy khoan đã, sao không khí
có vẻ gì là lạ, sao cô lại có cảm giác như hai người đang chuẩn bị đi
hẹn hò cơ chứ ? (Hẹn hò thật chứ cảm giác gì, bẫy số 1 của Đường ca !)
« Chào cô giáo ! »
Anh cất tiếng chào khiến cô lấy lại tinh thần, lấy lại bình tĩnh mà gật đầu. « Chào anh, lên xe thôi ! »
« Vâng. » Anh bước tới mở cửa xe cho cô, rồi vòng qua bên kia ngồi vào
ghế lái xe của mình. Hôm nay cô mặc một bộ đồ đi chơi, dáng vẻ trẻ trung như một thiếu nữ mới lớn háo hức, nhìn không ra hình ảnh một người phụ
nữ sắp làm mẹ người ta. Có điều trên gương mặt cô toát lên một vẻ hiền
hoà dịu dàng, lại có một nét ngọt ngào không giống thường ngày.
Chờ khởi động xe, cô liền quay sang ‘học sinh’ thông báo. « Hôm nay chúng ta sẽ đi tập huấn ở công viên. »
Đi công viên tập huấn ? Phó Lập Đường chớp mắt ngạc nhiên một lúc. Đã
mười mấy năm anh chưa tới những nơi kiểu thế này rồi, có điều cô giáo đã nói thế, đương nhiên phận học sinh phải tuân lệnh nghe lời rồi.
Lái xe vào công viên xong, hai người xếp hàng mua vé vào cửa. Họ đều
mua hộ chiếu một năm, trong vòng một năm tới đều có thể quay lại đây
thoải mái. Dù sao huấn luyện cũng không phải ngày một ngày hai là xong,
phải chuẩn bị trước cho tốt.
« Đây là chương trình hôm nay của
anh. » Dật Linh lấy từ trong túi ra một tờ kế hoạch, trên đó ghi rõ các
mục tiêu cần đạt được hôm nay, xếp từ thấp tới cao theo độ khó khăn. Nếu anh ta có thể hoàn toàn thực hiện hết, có thể nói sẽ là một sự đột phá
lớn.
Lập Đường tiếp lấy tờ giấy đọc, trên đó viết : Bước thứ
nhất : Vòng quay ngựa gỗ, tàu hoả hơi nước ; Bước thứ hai : Thảm bay,
phi mã trên không ; Bước thứ ba : Thuyền hải tặc, bánh xe lửa, nộ thần.
(1)
Nội dung của bước thứ ba khiến anh kinh hồn táng
đởm, mới đọc mấy cái tên đã đủ doạ người. Anh thật sự phân vân không
biết bản thân mình có khi nào đi vào bằng chân đi ra bằng cáng hay
không. Người khác tới đây là để chơi đùa giải trí, còn hai người bọn họ
lại tới đây để tập huấn kia mà. Có điều, anh không sợ khó không sợ khổ,
chỉ sợ cô giáo sẽ bỏ rơi anh thôi, thế nên anh chỉ biết trầm giọng trả
lời. « Vâng ! »
« Let’s go ! » Dật Linh ra lệnh một tiếng, buổi tập huấn liền bắt đầu.
Bước thứ nhất và bước thứ hai, cả hai người cùng nhau chơi, vì độ khó
khăn không cao lắm, cũng không giống như tập huấn gì cả mà giống tình
nhân đi chơi cùng nhau hơn. Trước khi kết hôn hai người chưa từng hẹn hò nhau đi chơi bao giờ, cùng lắm là hôm chụp ảnh cưới, coi như có ra
ngoài trời du ngoạn, nhưng cũng vẫn đi cùng rất nhiều người. Giờ đây hai người có thể nói là đang ly thân, ấy vậy mà lại có thể đi chơi vui vẻ
cùng nhau như vậy, có thể nói cuộc sống luôn đầy rẫy những bất ngờ, làm
việc không cần quá mức miễn cưỡng.
Thực hiện xong hai bước đầu
tiên, Phó Lập Đường bắt đầu cảm thấy choáng váng đầu óc hoa mắt chóng
mặt. Anh vốn không quen những trò hoạt động vòng qua vòng lại thế này,
dù cách mặt đất không xa lắm nhưng vẫn khiến anh cảm thấy không thoải
mái. Tuy nhiên đúng lúc đó Liên Dật Linh mở miệng thông báo một tin tức
còn đáng sợ hơn nhiều. « Bước thứ ba tự anh phải trải qua một mình, tôi
là phụ nữ có thai không thích hợp chơi. »
« Cái gì ? » Hai chân anh lập tức nhũn ra, thiếu chút nữa không đứng vững được.
« Không lẽ anh muốn tôi mạo hiểm sức khoẻ của hai mẹ con ? » Cô lạnh
lùng hỏi lại, bé cưng trong bụng cô đâu phải do mỗi mình cô tạo ra chứ ?
« Không, không cần… » Làm sao anh dám để cho vợ anh cùng bé cưng chơi
trò mạo hiểm chứ ? Đương nhiên là đành phải tự thân vận động đối mặt với thách thức rồi. Sau này anh còn phải đưa con tới công viên chơi nữa,
hôm nay thôi thì cứ coi đây là buổi tập huấn làm cha đi.
Liên
Dật Linh tìm một chỗ ngồi tốt ngồi nghỉ, tận mắt thấy chồng mình ngồi
lên chiếc thuyền hải tặc. Cô đã chuẩn bị sẵn máy ảnh chụp lại hình ảnh
hôm nay, để sau này có thể làm tài liệu giảng dạy, nếu sau này lại có
‘học sinh’ khác có chứng sợ đi máy bay nữa còn dùng. Có điều anh ta chả
có vẻ mặt gì đặc biệt cả, cứng đơ như gỗ, chả bù với mấy du khách ngồi
cạnh gào thét liên hồi.
Trải qua mấy vòng quay trái quay phải,
gào thét điếc cả tai, nhóm du khách vừa chơi bước xuống khỏi con thuyền, bước chân vô cùng run rẩy yếu ớt. Có người gục xuống nôn oẹ, có người
ngồi xổm xuống nghỉ cho đỡ choáng đầu, có người lại sợ tới mức hai mắt
đẫm lệ nức nở. Liên Dật Linh lại chưa bao giờ cảm thấy như vậy, sức chịu đựng, cách giữ thăng bằng của cô đều rất tốt. Hồi còn làm tiếp viên
hàng không, mấy lần gặp trục trặc hay vùng gió xoáy, máy bay chao đảo cô vẫn có thể duy trì sự bình tĩnh. Trước đây cô đã từng tới công viên trò chơi này, mỗi loại trò chơi vừa rồi cô đều chơi không dưới vài lần, mà
mặt chưa từng đổi sắc, hơi thở chưa từng rối loạn.
Còn bây giờ,
cô chỉ thấy Lập Đường mặt tái mét, bước chầm chậm từng bước về phía cô,
ngồi xuống bên cạnh, rồi không nói câu nào gục đầu vào vai cô.
« Anh làm gì thế hả ? » Cô hoảng hốt kêu lên, sao bỗng dưng anh ta lại làm ra vẻ khép nép e lệ nép vào người cô thế này ?
« Anh không thở được, em cho anh dựa nhờ một chút… » Trái tim anh muốn
bắn ra khỏi lồng ngược rồi. Không ngờ chỉ là một trò chơi nhìn có vẻ đơn giản lại có thể khiến anh sợ tới mức hồn vía bay mất. Tuy anh chưa đến
nỗi khóc thét hay nôn oẹ, nhưng toàn bộ lục phủ ngũ tạng của anh đều như thể đảo lộn tùng phèo trong bụng, vô cùng khó chịu.
« Nghiêm trọng tới thế sao ? » Nhìn dáng vẻ anh vô cùng khổ sở, cô cũng mềm lòng, liền mở cái ‘túi thần kỳ Đô rê mon’ của mình lấy ra lọ dầu
gió, xoa xoa trên trán, trên cổ anh rồi nhẹ nhàng xoa bóp cho anh.
Anh nhắm mắt lại, yên lặng cảm nhận sự chăm sóc dịu dàng của cô. Trước
đây anh không biết những điều này đáng quý như thế nào, giờ mới hiều ra, chỉ cần bàn tay cô còn lưu luyến trên người anh, đảm bảo anh sẽ có thêm sự bình tĩnh và dũng cảm trào dâng. Do đó, để lại có sự dịu dàng ấy,
anh bằng lòng dùng hết khả năng để theo đuổi vợ mình.
« Đã khá hơn chưa ? » Cô khẽ day day hai bên thái dương của anh, thấy đôi lông mày vốn nhíu chặt lại của anh chầm chậm giãn ra.
« Ừhm. » Anh mở mắt, nhìn cô mỉm cười, trong lòng xúc động trào dâng.
Vất vả lắm mới bình tĩnh lại được, nhưng lời cô nói tiếp theo lại khiến anh cứng hết cả người lại. « Chờ hết buổi tập huấn hôm nay, tiếp theo
chúng ta sẽ chơi vài trò khác như nhảy từ trên cao xuống với dây thun
buộc vào chân hoặc là bay tàu lượn cũng không tệ. »
« Ơ… Những
trò đó, chắc cứ từ từ hẵng tính. » Anh toát hết cả mồ hôi lạnh ở lưng.
Chương trình huấn luyện hôm nay anh còn lo làm không xong nổi, tiếp sau
lại có chương trình ‘khủng bố’ như thế, không lẽ muốn anh ngồi, à, nằm
lên xe cấp cứu về nhà ?
Thấy vẻ mặt sợ sệt lo lắng của anh, đảm
bảo còn tiếp tục ‘huấn luyện’ chắc chắn sẽ có chuyện không hay. Cô quyết định ‘phóng thích’ cho anh lần này. « Thôi được rồi, hôm nay cứ tạm
dừng ở đây đã. Tôi muốn ăn kem, anh ngồi đây chờ, tôi đi mua. »
Giờ tuy là tháng một, còn đang mùa đông, nhưng ánh mặt trời ấm áp khiến
cô đang mang thai bỗng có ý thèm ăn kem, mà có khi là bảo bối cục cưng
trong bụng đòi ăn cũng nên.
« Chúng ta cùng đi mua. » Vừa nghe hôm nay coi như dừng màn tập huấn, lập tức anh liền phấn chấn tinh thần trở lại.
Cuối tuần là ngày nghỉ, người chơi đông đúng, cái gì cũng phải xếp
hàng, đến mua kem cũng không phải ngoại lệ. Liên Dật Linh phát hiện
trong hàng dài chờ mua, trước họ sau họ đều là gia đình hoặc các đôi
tình nhân. Hai người bọn họ đứng giữa không biết trông giống kiểu quan
hệ gì nhỉ ?
Tới lượt họ, lập tức nhân viên bán kem trả lời thắc mắc của cô. « Tiên sinh, phu nhân, kem của hai anh chị đây. »
« Cám ơn. » Phó Lập Đường trả tiền rồi nhận lấy hai que kem, thái độ vô cùng tự nhiên. (dĩ nhiên, anh í chỉ chờ có thế :D)
Liên Dật Linh chỉ biết than thở trong lòng, chắc tại trên mặt hai người đều dán hai chữ CHỒNG và VỢ to đùng chăng, khiến cho người ngoài vừa
nhìn đã biết. Xem ra muốn ly hôn có vẻ khó khăn đây, nhưng muốn hoà hợp
làm lành cô lại không cam tâm, thôi kệ, cứ tiếp tục ‘ly thân’ tiếp cũng
được.
Hai người tìm chỗ ngồi xuống cạnh bồn phun nước, đúng vị
trí ngắm những dòng nước phun lên đẹp nhất, nhưng họ lại hoàn toàn không để ý ngắm nhìn vẻ đẹp ấy chút nào. Cô chỉ lo vui vẻ liếm que kem của
mình, còn anh chỉ chăm chú ngắm nhìn dáng vẻ đáng yêu ấy của cô, càng
nhìn càng mê mẩn, không nén nổi mà nhớ tới cảm giác ngọt ngào khi hai
người hôn nhau. Họ đã không ở chung hơn mười ngày rồi, đêm nào anh cũng
chỉ có một mình trên chiếc giường đôi, trằn trọc khó ngủ vì nhớ hơi ấm
của cô. Liệu cô có nhớ anh không nhỉ ? Dù chỉ một chút thôi cũng được ?
« Anh ngồi ngẩn ra đấy làm gì ? Kem chảy hết rồi kìa ! » Phát hiện thấy chồng mình ngồi như si như ngây bên cạnh, cô lại lấy từ trong cái ‘túi
thần Đô rê mon’ của mình ra một gói khăn ướt, lau lau chà chà ngón tay
bị dính kem của anh. Đúng thật là, có phải trẻ con đâu cơ chứ, ăn kem mà cũng làm chảy nhoe nhoét như thế !
« Ôi, xin lỗi em ! » Anh
hoàn toàn không nhận thấy tình trạng thê thảm của mình nãy giờ, nên đành nuốt nước miếng cái ực, hi vọng nãy giờ không chảy nước miếng vì thèm
thuồng.
« Còn không mau ăn kem đi ! » Cô trừng mắt nhắc nhở anh.
« Ừh. » Anh lập tức làm theo lời cô, cắn một miếng, rồi một miếng…
Nhưng tốc độ tan chảy của kem lại nhanh hơn tốc độ ăn của anh rất nhiều, nên chỉ một chốc, vị trí cô cần lau trên người anh bắt đầu lan sang
cằm, khoé môi, ngực áo, tên đại ngốc này ! Sau này không những cô phải
chăm sóc cho bé con của hai người, lại còn phải chăm sóc cho đứa bé lớn
đầu này nữa, số cô quả thật cũng quá khổ mà !
Chỉ dùng khăn ướt
không đủ, cô liền lấy ra thêm hai cái khăn giấy nữa, dùng nước khoáng
làm ướt rồi chả khác gì chăm sóc trẻ con, nào là quẹt quẹt phía mép, nào là lau lau cái cằm, rồi chấm chấm lau lau ngực áo với hai tay, vất vả
lắm mới giữ lại được dáng vẻ nhẹ nhàng tiêu sái của anh ta.
« Cám ơn… » Cả người anh nóng bừng lên, không nén nổi ý muốn lại gần
cô, mặc kệ chung quanh bao nhiêu là du khách, ngọn lửa nhiệt tình trong
anh bị thổi lên quá mức rồi. Bây giờ, anh không thể không hôn cô được.
(Ồh yê !)
« Anh làm gì thế ? » Không ổn không ổn, hình như cô lỡ làm anh ta ‘hứng lên’ mất rồi, thế này… anh ta định hôn cô… mắt thấy
môi sắp chạm môi, cô làm sao bây giờ ? Hai người họ cứ vậy mà làm hoà
sao ? Không nha, cô còn chưa chuẩn bị tinh thần kia mà, nhưng tại sao cô lại cứng người không động đậy được thế này ?
Âm thanh náo nhiệt cười đùa và tiếng nhạc ầm ĩ chung quanh giờ phút này dường như hoàn
toàn biến mất, trong mắt hai người chỉ còn hình bóng của nhau, hai đôi
môi đều dường như chịu một lực hấp dẫn mạnh mẽ, hai đôi mắt đều đã tự
động nhắm lại, họ cùng nín thở, chờ đợi cảm giác tiếp xúc thân mật sắp
tới…
« Chúng em chào thày hiệu trưởng, chào cô hiệu trưởng! »
Đúng thời điểm quan trọng đó, phía trước mặt hai người bỗng vang lên tiếng chào
hỏi vô cùng vui vẻ phấn khởi. Thật quá đỗi tình cờ, một đám thiếu niên
tầm mười mấy tuổi trai có gái có, đều là học sinh của Học viện Thanh
Truyền cũng vào đây đi chơi với nhau ! Đứa nào đứa nấy đều cười khoái
chí khi nhìn thấy dáng vẻ vừa bất ngờ vừa thẹn thùng của hai vợ chồng
thày hiệu trưởng, hơn nữa hôm nay thày hiệu trưởng ăn mặc vô cùng thoải
mái nha, không giống vẻ nghiêm túc ngày thường, khiến cho ông ấy nhìn
thân thiết hơn nhiều.
« Khụ khụ… chào các em ! » Trước mặt học
sinh của mình, đương nhiên Phó Lập Đường phải làm ra vẻ của một thày
hiệu trưởng nghiêm chỉnh, có ‘hứng lên’ thế nào đi nữa cũng không dám
tiếp tục diễn cảnh hôn hít trước mặt chúng nữa.
Liên Dật Linh cũng vội vàng che giấu vẻ bối rối của mình, mỉm cười hỏi thân mật. « Các em cũng tới đây chơi à ? »
« Vâng ạ ! Thày hiệu trưởng có muốn chơi trò Nộ Thần với bọn em không ? Rất kích thích nha ! »
Oái, đám trẻ bây giờ thật là thần kinh thép nha, tương lai đất nước rất có hi vọng. Phó Lập Đường lắc đầu cười khổ. « Thôi, thày cô chơi cũng
đủ rồi. Các em chơi nhớ giữ gìn an toàn nhé, đừng về nhà muộn quá ! »
« Vâng ạ ! » Từng học sinh đều vô cùng ngoan ngoãn trả lời rồi cúi đầu
chào đồng thanh. « Tạm biệt thày hiệu trưởng ! Tạm biệt cô hiệu trưởng ! »
« Bye bye ! » Dật Linh vẫy tau chào tạm biệt mấy đứa trẻ.
Phù, may mà có đám nhóc này, nếu không cô với chồng cô sẽ vào thế ‘lửa
gần rơm lỡ bén’, mà cứ như thế phát triển tiếp, anh ta còn chưa thành
công trong việc đi máy bay thì đã có thể thành công trong việc hạ gục cô rồi. Không được, cô không thể thoả hiệp dễ dàng như thế được ! Cô không thể quên lời tự hứa của mình được, cô phải trở thành một người phụ nữ
tự lập tự cường, không dựa vào ai, chưa kể cô còn chưa tha thứ tội lỗi
ngập trời của anh ta lần đó kia mà !
Nhìn thấy đám trẻ bỏ đi xa, Lập Đường mới quay đầu lại nói. « Cám ơn cô giáo đã
bỏ thời gian đi tập huấn cùng tôi, tối nay tôi mời cô giáo bữa cơm được
không ? »
« Không được ! » Cô bĩu môi.
Haizzzz, trong
lòng anh lập tức chùng xuống tiếc hận. Cả ngày hôm nay ở cùng nhau vẫn
không thể giúp anh vượt qua sự phòng bị trong lòng cô sao ? Vì không
muốn khiến cô bị áp lực, và cũng vì muốn về sau còn có thể du lịch nước
ngoài với cô, anh cố tình xây nên một không khí giáo viên học sinh giữa
hai người, chỉ hi vọng sẽ dần dần có thể khiến trái tim cô rộng mở trở
lại với anh. Nhưng có lẽ vừa rồi anh quá nôn nóng xúc động mà thể hiện
ra ý đồ thật sự quá rõ ràng khiến cô như bị doạ đến nên lại co mình lại
chăng ?
Vẻ thất vọng hiện ra rất rõ ràng trên mặt anh ta khiến
cô bỗng dưng có chút mềm lòng. Dù gì cô cũng đang muốn ăn cơm, thôi thì
ăn cơm cùng nhau cũng chẳng sao. « Tôi mời anh, hôm nay anh thể hiện
không tồi, cô giáo sẽ thưởng cho anh một chút. » Cô cũng không phải loại giảng viên keo kiệt chỉ biết thu tiền học phí với quà cáp mà không biết cách khen thưởng học sinh.
« Cám ơn cô giáo ! » Nụ cười lại trở lại lần nữa trên môi anh, ai da, làm học sinh thật là tốt, yêu được cô giáo thì càng tốt !
Rời khỏi công viên trò chơi, hai người vào một quán ăn kiểu Nhật, gọi
hai bát mì, một đĩa sủi cảo nhân hẹ, một đĩa rau xào. Những món ăn đều
có hương vị đơn giản chân thật, thật ra lại là những hương vị khiến
người ta hài lòng thoả mãn nhất.
Lúc ăn cơm, không khí có chút
tĩnh lặng yên ả. Cô uống một thìa canh nóng, mắt len lén liếc sang gã
đàn ông ngồi đối diện. Thoáng qua anh ta có vẻ đã khôi phục lại tinh
thần hoàn toàn, dù sao làm một việc dốc lòng đến nơi đến chốn thế này có vẻ hợp với anh ta hơn, chứ cứ đổi chiêu nọ đổi chiêu kia, bay tới bay
lui gì đó sẽ chỉ làm đầu cô quay mòng mòng khó chịu. Mà lại nói, anh ta
cớ sao cứ phải đòi sống đòi chết vượt qua chứng sợ hãi này nhỉ ? Không
lẽ việc có thể đi máy bay ra nước ngoài quan trọng tới thế với anh ta
sao ?
Phó Lập Đường thấy vợ đã ăn được già nửa bữa, mới dám thả
lỏng người nhắc tới một đề tài quan trọng. « Cô giáo, tôi có thể hỏi vài vấn đề được không ? »
« Mời anh cứ nói. » Làm giáo viên, ngoài giảng bài, hướng dẫn, còn phải giải đáp thắc mắc học sinh nữa nha.
« Xin hỏi cô thích những màu gì ? »
« Trước kia tôi thích nhất màu đỏ, giờ thì lại thích màu tím giống màu
hoa oải hương ấy. (2) » Nếu nói màu đỏ tượng trưng cho sức sống, thì màu tím thể hiện sự tao nhã ung dung. Cô hi vọng bản thân lúc nào cũng có
thể sống một cách tao nhã ung dung như vậy.
Anh gật đầu, lập tức ghi nhớ kỹ trong lòng. « Cô thích đọc loại sách gì ? »
« Tiểu thuyết các loại đều thích, nhất là trinh thám, võ hiệp, hoặc
tiểu thuyết khoa học viễn tưởng. » Cô vốn là một người rất lý trí, lại
rất thích các câu chuyện rắc rối phức tạp khó lòng gỡ ra nhanh chóng.
Anh nghe mà có phần ngạc nhiên, quả thật anh không hiểu về vợ mình cho lắm. « Vậy cô thích ăn những gì ? »
« Tôi không kén ăn, thích ăn mỳ nhiều hơn ăn cơm, mỗi ngày đều phải
uống nước hoa quả… Mà khoan đã, anh hỏi những điều đó làm gì ? » Một học sinh bình thường có cần phải tìm hiểu kỹ lưỡng về giáo viên tới thế
không ?
Chỉ thấy anh rút từ túi áo khoác ra một bản câu hỏi vấn
đáp tự tay anh viết, tổng cộng phải có hơn một trăm vấn đề, cô vừa nhìn
đã ngẩn cả người. « Nhiều câu hỏi như vậy anh muốn tôi trả lời tới lúc
nào ? » Tới khi trời đất diệt vong chắc ?
« Không vội không vội, chỉ cần cô giáo đồng ý trả lời, chúng ta sẽ dần dần thực hiện để tôi có thể hiểu hết về cô giáo. » Bỗng dưng anh có vẻ mặt thâm thuý như vừa
đắc đạo, thốt lên một câu đạo lý sâu xa. « Hiểu biết lẫn nhau chính là
nền tảng của sự tin cậy lẫn nhau. Chúng ta càng hiểu nhau nhiều, sự tin
cậy sẽ càng bền vững. »
Rõ ràng hành động của anh ta chính là
muốn theo đuổi cô, một người đàn ông muốn hiểu biết nhiều về một người
phụ nữ, không phải là để muốn tiếp cận cô ấy sao ? Nếu không ai lại ngu
ngốc đến mức cầm loại bảng câu hỏi vấn đáp này chạy lăng quăng trên
đường hỏi loạn xạ chứ ? Còn lảm nhảm cái gì hiểu biết là nền tảng của sự tin cậy, rõ ràng chính là nói về sự tin cậy giữa vợ và chồng. Cô có
muốn tránh né chuyện này đến mấy đi nữa cũng đành phải thừa nhận, quả
thật anh ta thật lòng muốn cô quay lại.
Anh ta đã tỏ thái độ rõ
ràng, cô phải trả lời làm sao bây giờ ? Anh ta đã tung bóng, cô phải
vung chày gỗ đánh mạnh sao ? Sẽ đánh trượt hay là thành công ? Dùng toàn lực đánh cũng cần phải có vận may không phải ai cũng có, nên cô có chút do dự… (3)
« Là ai chỉ cho anh làm như thế ? » Sau lưng anh ta
nhất định có quân sư quạt mo, chứ với cái đầu khô như gỗ mục kia, muốn
nở hoa đảm bảo là khó càng thêm khó.
« Là Quế
Dung thức tỉnh anh. Hoá ra anh chỉ là một người chồng vô tâm vô tính,
chỉ biết nhận lấy sự chăm sóc sự tốt đẹp của em mà không biết trân
trọng. » Ông trời không cho anh tính lãng mạn, càng không cho anh bản
lĩnh nói lời ngon tiếng ngọt, nên anh chỉ có thể từng bước từng bước một cố gắng hết lòng, chỉ mong có thể cứu vớt lại hạnh phúc ban đầu giữa
hai người.
Cô em chồng thật đáng giận, đi chỉ cho anh ta nhiều
thứ thế làm cái gì chứ ? Hại cô tí nữa thì rơi nước mắt, nhưng cô còn
lâu mới chịu thua dễ dàng như vậy nhá ! Cô cố nén lòng, thản nhiên nói. « Mỳ sắp nguội rồi, ăn đã rồi nói sau. »
« Được ! » Anh không muốn ép cô quá nhanh, chỉ mong cô có thể hiểu được, dù thế nào anh cũng sẽ không buông tay.
Giữa hai người nam nữ trưởng thành, có đôi khi không cần phải nói ra rõ ràng rành mạch. Trải qua một ngày kỳ diệu như hôm nay, thật ra cô đã
sớm hiểu ra được, cô có thể không cần đến thứ quan hệ tên là vợ chồng,
nhưng lại không tài nào tránh được thứ cảm giác diệu kỳ mang tên tình
yêu.
***
Chú thích :
(1) Bước một : Vòng quay
ngựa gỗ thì chắc ai cũng biết nhỉ, là cái merry-go-round này. Tàu hoả
hơi nước thì khỏi chú thích nhé. Túm lại bước đầu là các trò nhẹ nhàng.
Bước hai : Thảm bay với Phi mã trên không cũng na ná thế, nói chung là
các màn trò chơi đu quay cảm giác hơi mạnh ở bước hai. Bước ba có thuyền hải tặc, bánh xe lửa với nộ thần thì với kinh nghiệm đi chơi của Lãnh
Vân, nó là các trò đu quay hoặc khu cảm giác mạnh do độ rùng rợn và rung lắc cao, gần như ngôi nhà ma ấy.
(2) Hoa oải
hương : Lavender, một loài hoa rất thơm, tinh dầu thường được chiết xuất làm xà phòng, nước hoa… Phân bố nhiều ở vùng ôn đới gần biển, vùng Địa
Trung Hải là một ví dụ.
(3) Ở đây dùng các thuật ngữ
của môn bóng chày. Cầu thủ đội bạn ném bóng, cầu thủ cầm chày phải vụt
thật mạnh trúng bóng bay càng xa càng tốt. Lãnh Vân không hiểu lắm luật
chơi đâu.