Bắt Đền Ông Xã Nhiều Tiền

Chương 7



Bạch Vũ Tĩnh là chị của Bạch Vũ Đường, có điều Bạch gia tôn tử chính là lão Đại, dòng họ Bạch gia trọng nam khinh nữ, địa vị của cô không bằng một góc của em trai, có điều, cô cũng rất tôn kính Bạch Vũ Đường.

Cô tiểu thư khuê các theo tiêu chuẩn, giơ tay nhấc chân đều có một vẻ đẹp trầm tĩnh, trên mặt thủy chung mang theo mỉm cười ôn nhu, nhìn bề ngoài có vẻ mềm mại, nhưng cô lại có ý chí kiên cường cứng cỏi, là người cháu duy nhất của Bạch gia dám công khai phản kháng trưởng bối, đây đúng là nguyên nhân Bạch Vũ Đường kính trọng cô.

Bởi vì công khai phản kháng, cô đã sớm có cuộc sống độc lập với Bạch gia, bình thường cùng thành viên của Bạch gia không hay gặp mặt, nếu không có người tìm tới cửa, cô sẽ không vô duyên vô cớ chủ động xuất hiện ở trước mặt người nhà họ Bạch.

“Sao hôm nay chị lại đến đây?” Bạch Vũ Đường dâng cà phê.

“Đã lâu không có uống cà phê của em pha.” Cô trước ngửi thấy hương cà phê, lướt qua một ngụm. “Em pha cà phê thật không có người có thể so sánh, không biết cô gái nào có vinh hạnh có thể uống đến cà phê do đích thân em pha.”

Anh cười mà không nói. Anh thích pha cà phê, cũng rất keo kiệt, tự mình pha cà phê sẽ không dễ dàng chia sẻ cho người khác, ngay cả bạn tốt cũng luôn thở dài, đời này không biết có cơ hội hay không uống cà phê anh pha.

“Nghe nói em đêm qua dẫn theo một cô gái về nhà.”

Bạch Vũ Đường không tự giác nhíu mày. “Tin tức truyền thật đúng là nhanh!” Dì Thước nghỉ việc, quản gia Trần thật nhiều chuyện.

“Em đừng mắng chú Trần, là chị vừa lúc gọi điện thoại lại đây, hỏi tình hình gần đây của em, chú Trần mới nhắc tới tối hôm qua em dẫn theo một cô gái rất được trở về. Đây là tin tức lớn, chị rất tò mò, thật muốn biết người phụ nữ nào có mị lực lớn như vậy mới vội vàng chạy tới.”

“Phải không?” Tối hôm qua trước mặt mọi người anh đã lôi kéo Chương Gia Quân trốn vào góc không có người, cũng đã đoán trước có người nhiều chuyện chạy tới trước mặt cha mẹ lắm mồm, nhưng là lý luận, hẳn là sẽ tha cho anh vài ngày, chị gái lại gọi điện thoại cho anh, thật sự rất trùng hợp.

“Nếu tin tức đã truyền về nhà, ông nội trước tiên sẽ gấp đến độ giơ chân, làm sao là chị tới tìm em?”

“Sự tình còn chưa rõ ràng, bọn họ đương nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ.”

“Như thế, trừ bỏ ông nội, mỗi người Bạch gia đối với em nhiều hoặc ít đều có kiêng kị.”

“Chị không cần lo lắng em sẽ có phiền toái, về phần em tối hôm qua mang một cô gái đáng giận về nhà, trừ phi là cô ta chủ động tới tìm em, nếu không em sẽ không lại đi tìm cô ta.”

Bạch Vũ Tĩnh trêu tức nhíu mày. “Không có một cô gái nào lại đi buông tha cho con dê béo như em đi?” {hana: chị lại so em với con dê béo. Bó tay bà chị này}

“Đúng vậy, trừ khi cô gái kia kia đầu óc không bình thường. Nhưng thật không sai, cô gái đáng giận kia đúng là đầu óc không bình thường.” Nói xong, anh nhịn không được nghiến răng nghiến lợi. Chưa từng đối với một cô gái nào trả giá nhiều như vậy, thế nhưng cô đối với anh một chút tâm ý cũng không có, thật sự là không có lương tâm!

Nghe vậy, Bạch Vũ Tĩnh nhịn không được cười khanh khách. “Rất kỳ lạ, Bạch gia đại thiếu gia của chúng ta sẽ vì một cô gái tức thành cái dạng này!”

“Không có gì đáng cười!”

“Chị thực thích em trai như vậy, có một chút tình người.”

Anh cũng không thích cái dạng này, cảm giác chính mình giống một quả bom, hoàn toàn không thể khống chế.

“Em đối với cô ấy thực sự rất tốt, cô ấy bộ dáng ra sao? Xinh đẹp không? Hay là rất có cá tính? Thật muốn thấy mặt cô ấy, nhìn xem cô ấy rốt cuộc có cái gì mà hấp dẫn được em?”

“Chị không cần xằng bậy.” Vạn nhất thật sự dọa cô ấy làm sao bây giờ. (Sabj: miệng nói 1 đằng lòng nghĩ 1 nẻo*lườm*…Đường ca: *phi dép trùng đầu Sabj*…*Sabj: *giơ cờ trắng đầu hàng*)

Bạch Vũ Tĩnh buồn cười nhướn mi. “Hai đứa không phải không có vấn đề gì sao?”

“...... Đúng vậy, nguyên nhân chính là không có vấn đề gì, mới càng không hi vọng có người đi quấy rầy cô ấy.”

“Chị sẽ không quấy rầy cô ấy, chỉ ở xa liếc nhìn cô ấy một cái.”

“Không thể.”

“Vì sao không thể?”

“...... Chúng em đã không có quan hệ, tại sao phải làm chuyện không ý nghĩa?”

“Thật sự đơn thuần như vậy sao?” Bạch Vũ Tĩnh ẩn nhẫn ý cười, ra vẻ nghiêm túc hỏi: “Vẫn là, em căn bản không phải thật sự nghĩ muốn cùng cô ấy chặt đứt quan hệ?”

Bạch Vũ Đường không ra tiếng cam chịu. Đúng vậy, anh chính là nghĩ muốn cho cô thời gian suy nghĩ cẩn thận, chờ mong cô có thể chủ động quay đầu lại tìm anh...... Vạn nhất, cô chính cố chấp như vậy, kiên trì vạch ra ranh giới giữa bọn họ? Nói thực ra, anh bây giờ còn không nghĩ muốn xa như vậy.

“Em nên sớm cùng cô ấy cắt đứt, so sánh hai người, chỉ sợ cô ấy không qua được cửa của ông nội.” Bạch Vũ Tĩnh vẻ mặt chuyển thành quan tâm. Bọn họ là chị em, cô còn có thể không biết anh sao? Không khó nhìn ra, anh đối với cô gái kia thật sự rối tinh rối mù. Theo lý, cô hẳn là vì thế mà cao hứng, cao hứng từ nay về sau đứa em này sẽ không còn lạnh như băng, sẽ rất vui sướng, nhưng, cô lại không thể không nói thật.

“Em nghĩ chị không cần lo loại sự tình này.”

“Chị không cần, nhưng những người khác để ý, em cũng tính toán phản kháng người nhà giống chị?”

“Chị cho rằng em sẽ sợ hãi phản kháng sao?”

Bạch Vũ Tĩnh nghe vậy lắc lắc đầu. “Em sẽ không sợ hãi việc gì, chính là em làm cái gì đều hội tính toán lợi hại, vì một cô gái mà cùng người nhà đối kháng, gây ra sóng gió trong gia đình, đối với em mà nói rất không có lợi.”

Thoáng một chút, anh đồng ý gật đầu, giọng mang tự giễu nói: “Đúng vậy, em là tiêu chuẩn của họ Bạch, cũng đúng là em luôn lấy việc tính toán lợi hại làm đầu.” Anh sẽ nhận sự an bài thân cận của mẹ, hoặc nhiều hoặc ít chính là căn cứ vào phương pháp này tìm được cô dâu phù hợp với điều kiện, nhưng anh lại vô cùng chán ghét thân cận, bởi vậy nhưng cô gái đã từng gặp mới có thể không đếm được, nhưng anh cũng không để mắt một cái.

Không biết trời trừng phạt anh hay sao mà có thể dạy anh một sự thật – không thể động tâm với phụ nữ, tuy rằng mưu cầu kháng cự, lại một lần lại một lần các tình huống khác nhau gặp mặt cô, cuối cùng làm cho anh chôn sâu trong đó, càng tra tấn chính là, lần đầu tiên nghĩ muốn gắt gao bắt lấy một người, nhưng cô thầm nghĩ cùng anh phân rõ giới tuyến.

“Người nhà của chúng ta không phải không có tình cảm, mà là không có gặp người muốn dùng sinh mệnh để yêu.” Đối tượng kết hôn cần môn đăng hộ đối, khó trách ở Bạch gia tìm không thấy một đôi vợ chồng ân ái, mỗi một đôii đều là bằng mặt không bằng lòng, tựa như cha mẹ bọn họ.

Cha mẹ bọn họ thực giỏi về công phu biểu hiện bên ngoài, đi theo hai người cô và em trai học được không phải là làm vợ làm chồng thế nào, mà là làm như thế nào để quyền lợi về tay mình. Có điều, này cũng không thể trách bọn họ, dù sao hoàn cảnh lớn lên của cha mẹ cũng là như thế, bọn họ cũng học được những thứ ấy, nếu cô không gặp được nửa còn lại chân thành của mình, có lẽ cô sẽ rập khuôn theo bọn họ.

“Chị đã gặp được người muốn dùng cả sinh mệnh để yêu sao?”

“Hôm nay không phải thảo luận vấn đề của chị.”

“Em hy vọng chị có thể gặp được người mình muốn dùng sinh mệnh để yêu.”

“Không cần lo lắng cho chị, em hẳn là ngẫm lại chính mình muốn dạng tương lai gì, giống ba mẹ sao?”

Nhắc tới cha mẹ, Bạch Vũ Đường nhịn không được nhíu mày. Cái kiểu tương kính như vợ chồng mới cưới này, thật sự không thể làm kẻ khác hâm mộ.

“Nếu rõ ràng mình muốn cái gì, liền cố gắng hướng tới mục tiêu kia.”

Cô vừa dừng lời, chuông cửa vừa lúc vang lên, quản gia Trần nghe tiếng lập tức đi ra ngoài mở cửa.

Bạch Vũ Tĩnh đột nhiên dường như nhớ tới cái gì, ngượng ngùng thè lưỡi. “Đã quên nói cho em, hôm nay chị sẽ dùng cơm với bạn, người bạn này em cũng biết.”

Loại cảm giác này thật sự không ổn, hắn nhất thời căng thẳng thần kinh. “Là ai?”

“Hà Hi Nhiên.”

Anh chỉ biết chị gái sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện, hóa ra ở sau lưng giở trò quỷ.

Cô nghịch ngợm trừng mắt nhìn. “Chị chỉ yêu cầu dùng cơm, không khí không cần lạnh lùng.”

“Em tin là những nơi có chị, không khí sẽ luôn thoải mái.” Anh hoàn toàn không để ý gì đến Hà Hi Nhiên đang đi theo chú Trần vào, cầm cà phê đi thẳng vào phòng bếp.

Bạch Vũ Tĩnh thấy thế không khỏi than nhẹ, đúng là mẹ đã quá nóng vội, em trai đối với cô gái này nhất định là có phản cảm, không thèm chào hỏi gì đã mang cà phê mình pha cất đi…. Muốn không khí bữa tối hôm nay không lạnh lẽo chỉ sợ chỉ có cô cố gắng thôi.

Chương Gia Quân bị ốm.

Người ít bị ốm một khi ngã bệnh, thì bệnh không thể nhẹ, cô chẳng những khiến cho cả nhà gà bay chó sủa, lại còn nổi tiếng khắp khu phố, từng đoàn người thay phiên tới cửa hỏi thăm, tuy rằng cảm động trước nhiệt tình của bọn họ, nhưng lại hại cô hoài nghi không biết có phải bản thân đang mắc bệnh nan y hay không.

Lần bệnh này, sau một tuần thì cũng qua đi, cuối cùng cũng thoát khỏi cảnh nằm cả ngày trên giường, nhưng cảm hứng vận động của cô hoàn toàn không có, lười biếng đến nỗi không dậy nổi, cô nghĩ đại khái là do di chứng của việc mình mới khỏi bệnh.

“Chị cả...... Chị cả......” Chương Gia Nhạc ầm ầm chạy từ dưới lầu lên, vọt vào phòng chị cả, nhìn trên giường không có ai, thật nhanh quay đầu nhìn quanh “Người đâu?”

“Em đang làm gì?”

Xoay người lại, nhìn thấy Chương Gia Quân ngồi ở khu đọc sách “Di, chị cả đang đọc sách à!”

Chương Gia Nhạc ân cần cười với cô “Anh Lí nói muốn mời chị đi uống cà phê, để chúc mừng chị khỏi ốm đấy.”

Khoé môi co rúm, cô đối với sự “chúc mừng” này thật không biết phải phản ứng thế nào. “Cậu ta có thể không cần nhạt nhẽo thế không?”

“Là chị vô tình, người ta là có ý tốt mà.”

“Chị cũng không phải vừa kéo cái mạng còi từ quỷ môn quan về, nhiều lắm cũng chỉ là cảm lạnh thông thường, có nhất thiết phải khoa trương như vậy không?”

“Cảm mạo thông thường không chữa trị tốt cũng có thể chết người, chị ra uống chén cà phê, thuận tiện ra ngoài cho thư giãn gân cốt một chút.”

“Chị không muốn ra ngoài uống cà phê.” Tuy rằng quyết định đem lời thông báo của tên kia coi như chưa nghe, thế nhưng đầu óc con người đâu phải là ổ cứng máy tính, không thể ấn nút delete là có thể xoá hết, ngay cả dấu vết cũng không lưu lại, đối mặt với anh ta, trong lòng cô đã có chút thay đổi.

“Anh Lí đã ở quán cà phê đợi chị rồi, chị cũng đừng làm người ta mất hứng, đi một chút thôi.”

Chương Gia Quân nghi ngờ nhướn mi “Em đang làm bà mối sao?” Bằng không sao lại tích cực đến mức quỷ dị như thế.

“Hai người quen nhau hai mươi mấy năm, ngay cả nửa điểm phát lửa đều không có, em làm gì phải làm mai giúp hai người?” Chương Gia Nhạc ngượng ngùng cào cào tóc “Anh Lí chỉ nhờ em giúp thôi, bất luận thế nào cũng phải đưa được chị đến, anh nói nếu thành công sẽ đem tất cả điểm tâm ở nhà hàng cơm tây giao cho em phụ trách.”

“Cậu ta đúng thật là giỏi thu phục lòng người.” Buông quyển sách trên tay, hai chân nhẹ nhàng đặt lên mặt đất “Được rồi, vì làm cho nhiều người biết tài năng làm bánh của cô hai nhà ta, chị hi sinh là được chứ gì.”

“Em giúp chị chuẩn bị quần áo.” Chương Gia Nhạc chạy vội ra tủ quần áo lấy một bộ âu phục thật đẹp.

“Chị cũng không phải ra ngoài hẹn hò, không cần thay quần áo.” Cô xỏ dép lê, đi đến trước bàn trang điểm đánh thêm chút phấn.

“Chị sẽ không thay quần áo thật sao?”

Hai tay khoanh trước ngực, cô có chút đăm chiêu đánh giá em gái “Hai người không phải là có âm mưu gì đó chứ?”

“Gì ạ…” Chương Gia Nhạc lo lắng nuốt nước miếng.

“Nếu không sao em lại muốn chị phải thay quần áo?”

“Ách… Chị mới khỏi bệnh, em nghĩ thay quần áo mới nhìn chị sẽ tươi tỉnh hơn, có tinh thần hơn.”

“Chị uống một ly cà phên cũng không mất đến mười phút, không cần phải có tinh thần.”

“Nói như vậy a, có điều…”

“Em còn tiếp tục dông dài, chị sẽ không đi nữa, em muốn chị đứng đây nghe em lải nhải hay là để chị đi?”

Thấy em gái khẽ nhếch môi giơ tay tỏ vẻ đầu hàng, Chương Gia Quân vừa lòng gật đầu, cầm túi xách đi ra khỏi nhà.

Chương Gia Nhạc nhìn theo bóng dáng cô, bất đắc dĩ thở dài. Cô cũng đã cố hết sức, là chị cô không chịu phối hợp, biết là sao nữa đây? Không sao, quan trọng là chị đồng ý đi ra khỏi nhà, những cái khác không cần quá so đo.

“Chương Gia Quân, nghe nói bà bị bệnh tương tư, hơn nữa bệnh tình vô cùng nghiêm trọng, ngay cả hàng xóm cũng bị bà doạ cho sợ hãi, thật đáng thương. Nể tình chúng ta làm hàng xóm nhiều năm, bổn thiếu gia đành phải giúp đỡ, cho hai người cơ hội gặp mặt, bà không cần cảm ơn tôi, coi như tôi thức hiện lời hứa lúc trước bắt bà phải đi bắt cóc người ta đi.”

Đi vào quán cà phê cô không thấy Lí Duẫn Trạch đâu, ngược lại còn nhận được một bức thư từ tay ông chủ. Đây là ý gì? Cậu ta đang diễn trò sao? (Sabj: *bật ngón cái*, Trạch ca thật hiểu ý e nha, thỏ đã vào tay sói xám)

Trong khi cô còn trăm mối chưa giải được chợt nghe tiếng mở cửa, tự nhiên ngẩng đầu nhìn lên, không nghĩ tới người đẩy cửa bước vào là Bạch Vũ Đường, hai người bốn mắt nhìn nhau, đồng thời giật mình.

Bạch Vũ Đường phục hồi rất nhanh, đi đến ngồi đối diện với cô “Thật trùng hợp.”

“Đây là trò của Lí Duẫn Trạch, em không liên quan.” Lúc này cô đã hiểu được ý định của Lí Duẫn Trạch việt trong thư. Cô không thèm cảm ơn anh ta. Đúng vậy, hiện tại điều cô muốn nhất chính là mắng chửi cậu ta thật thô tục, cái tên thích xem vào chuyện người khác!

Anh nhíu mày không nói gì.

“Anh đọc thì biết.” Cô đưa cho anh bức thư, nóng lòng muốn chứng minh lời mình nói, lại đột nhiên nhớ đến chuyện vô cùng quan trọng, cô vội vàng đưa tay muốn giật lại thư, nhưng không nghĩ anh lại nghiêng mình tránh, thoải mái đọc, mắt thấy không thể lấy lại, cô đành cuống quýt giải thích “Đấy là Lí Duẫn Trạch viết linh tinh.” Cô không mắc bệnh tương tư.

Đọc thư xong, Bạch Vũ Đường hơi nhíu mày không khỏi lo lắng hỏi “Em bị bệnh sao?”

“Chỉ là cảm bình thường, không có gì nghiêm trọng.”

“Sắc mặt em nhìn không tốt lắm.”

“…Vừa hết cảm xong, thần sắc đương nhiên vẫn chưa phục hồi hoàn toàn.” Cô hẳn là nên ngoan ngoãn nghe lời em gái thay bộ quần áo kia, lúc này trước mặt anh nhìn cô thật chật vật.

“Nếu không muốn liên luỵ đến anh, em nên chăm sóc mình thật tốt.”

Cô không hờn không giận nhướn mày “Anh nói thế là có ý gì? Là do em vô tình bị bệnh mà khiến anh bị lôi đến đây sao?”

“Anh chỉ muốn em cẩn thận chăm sóc mình, nếu em bị ốm, anh sẽ đau lòng, mà anh thật sự không muốn đau lòng vì một cô gái không hiểu tấm lòng của anh.” (Sabj: *nắm tay Đường ca*, e hiểu lòng ca mà, đến vs e đi*mắt long lanh*…*Đường ca: *hất tay Sabj* *lạnh lùng bỏ đi*…Sabj: *trái tim tan nát* *nc’ mắt chảy thành sông*)

“…Vậy anh đừng nhớ đến em.” Mấy ngày nay đối với cô mà nói giống như trong địa ngục, chỉ có thể mệt mỏi nằm trên giường, chuyện gì cũng không thể làm, nhưng đầu óc lại không có cách nào thanh tĩnh, thỉnh thoảng lại nhớ đến câu nói của anh – em là cô gái không có lương tâm.

Tuy rằng cô dùng một phương pháp kém cỏi nhất để nói lời tạm biệt với anh, nhưng đây là lần đầu tiên cô biết thế nào là đau lòng, không nghĩ anh lại đau lòng hơn cô, mà một câu của Lí Duẫn Trạch như cảnh tỉnh cô, làm cô càng nhớ anh hơn, sau đó, thân thể không chống đỡ nổi mà ngã bệnh.

Lí Duẫn Trạch nói cô bị bệnh tương tư, được rồi, dù có truy cứu thì sự thật cũng đúng là như thế, cho nên cô lợi dụng kỳ nghỉ đông và bệnh cảm, nghỉ ngơi ở nhà suốt một tuần.

Bạch Vũ Đường nhẹ nhàng thản nhiên nhưng lại cho người ta một cảm giác bi thương “Anh cũng không muốn nhớ, có điều trái tim anh không nghe lời anh.”

Chương Gia Quân cảm giác trái tim như bị một dao xoẹt qua, đau đớn dần dần khuếch tán, tràn đầy trong lồng ngực, cuối cùng cả hô hấp cũng cảm thấy đau đớn, nhưng giờ phút này cô chỉ có thể bình tĩnh chống đỡ. “Em sẽ không ốm, không bao giờ… ốm nữa, chuyện hôm nay em cam đoan sẽ không xảy ra nữa.”

Cúi đầu thoáng nhìn bức thư trên tay, anh nhịn không được ôm một chút chờ mong “Đây thật là những điều em muốn sao?”

“… Chúng ta không phải đã nói rất rõ ràng rồi sao?” Mặc kệ trong lòng có bao nhiêu đau đớn, cô không thể dao động, thời gian là liều thuốc tốt nhất.

“Em sẽ không thay đổi tâm ý?”

“Anh cho rằng em là loại người hay thay đổi sao?”

“Anh đã biết, về sau trên đường gặp nhau, anh cũng sẽ làm như không biết em.” Anh nhìn cô một lần thật sâu, đặt bức thư lên bàn, đứng dậy rời khỏi quán cà phê. (Sabj: hức, đau lòng quá, oa oa oa*lấy khăn lau nước mắt, xì mũi* *vứt ra sàn nhà*….. hana: *đá Sabj* dám xả rác hả?? … P.S mọi người: Tình yêu của nam chính và nữ chính không thể tiến hành. Truyện đến đây kết thúc… Khán giả *ném đá*.. Hana *khóc*)

Cô đột nhiên có cảm giác ông trời đang tra tấn cô, bằng không vì sao đau một lần còn không đủ, còn muốn cô đau thêm lần nữa? Chẳng lẽ muốn cô phải vĩnh viễn nhớ kỹ nỗi đau này sao?

Từ nhỏ đến lớn, cô luôn có thói quen tạo áp lực ình, không để mình trở thành người yếu đuối, đương nhiên cũng không cho phép mình rơi nước mắt, thời điểm đau lòng khổ sở ngược lại cô lại càng hiên ngang đứng thẳng, nhưng hiện tại, cô muốn khóc lớn lên, vì mình mất đi tình yêu, vì mình đã dễ dàng thoả hiệp với số phận… Khóc đi, khóc thật lớn đi, làm cho nỗi đau theo nước mắt trôi đi, khóc đã, cô sẽ bắt đầu cuộc sống một lần nữa.

….

“Chuyện này đúng là kỳ quái a, Chương Gia Quân sao có thể xuất hiện trước của nhà tôi đây? Tôi đang nằm mơ sao?” Lí Duẫn Trạch khoa trương dụi mắt. Ách, cô gái trước mặt không biến mất, nói cách khác, đây là sự thật. “Bà là cố tình đến cảm ơn tôi sao?”

“Ông không thấy hiện tại tôi đang vô cùng tức giận sao?” Nếu không lo lắng kinh động đến hàng xóm, cô nhất định dùng sức hét lên, mà không phải đang cố hạ giọng thế này.

Thoáng một chút, anh buồn rầu nói “Tôi nhìn không ra bà đang tức giận, chỉ thấy mắt bà hồng hồng, giống như vừa khóc rất thảm… Học trưởng không phải làm chuyện gì chọc bà đau lòng khổ sở chứ? Bà nói cho tôi biết, tôi thay bà làm chỉ, nhất định sẽ cho anh ấy một trận thê thảm.”

“Chỉ là mắt cảm thấy không thoải mái, không liên quan đến anh ấy.”

Lí Duẫn Trạch như chợt hiểu, gật đầu “Đã biết, hôm nay bão cát rất lớn.” Lúc này làm gì lại không có cơn gió lớn thổi đến cho hợp tình hợp lý a, oi bức như vậy, thật dễ dàng cảm nắng.

Sắc mặt không tự nhiên, đỏ ửng, cô ảo não trừng mắt “Không cần nhiều lời vô nghĩa, ông làm gì mà lại xem vào chuyện của người khác?”

“Này… chờ một chút, bà định đứng ở đây nói chuyện sao?” Anh giơ tay chỉ phía sau cô. “Tôi thì không ngại, dù sao thỉnh thoảng phụ nữ cũng có ghé qua, danh sách đã sớm bị hàng xóm truyền miệng rồi, nhưng bà hẳn là không muốn thành đối tượng làm chuyện xấu của tôi đi.”

Chương Gia Quân thấp giọng mắng một câu, thật nhanh đẩy anh ra, đi vào phòng.

Lí Duẫn TRạch nhiệt tình vẫy tay với hàng xóm đối diện, sau đó đóng cửa vào nhà.

“Bà uống gì? Nơi này có nhiều loại lắm, muốn uống trà cũng có luôn.” Nói xong anh đi đến phía sau quầy bar, chuẩn bị lấy đồ uống và điểm tâm từ tủ lạnh ra mời khách.

“Tôi không phải đến đây để vui chơi giải trí, là tới hỏi ông, làm gì mà nhiều chuyện vậy?”

Thu hồi cánh tay đang định mở tủ lạnh, anh xoay người trừng mắt với cô, lắc đầu ngao ngán “Bà cho rằng tôi không biết tốt xấu, bà nghĩ tôi thích xen vào chuyện người khác lắm sao? Chỉ có quá đau lòng mới có thể sinh bệnh, còn khiến cả đoàn người lũ lượt đến thăm, tôi mặc kệ thì lương tâm sẽ không yên.”

“… Tôi là trúng gió, không cẩn thận bị cảm.”

Anh tức giận bĩu môi “Mấy ngày nay buồn muốn chết, không phải tại gió máy?”

Tuy rằng vị khách này không cần chủ nhà chiêu đãi, nhưng anh vẫn lấy từ tủ lạnh ra hai chai nước chanh, ngồi xuống sô pha trong phòng khách, để đồ uống lên bàn trà “Sao mà đứng vậy? Sô pha nhà tôi có cắn người sao?”

“Tôi không phải đến đây nói chuyện phiếm.” Có điều, cô vẫn đi đến, ngồi xuống.

“Bà biết không? Nghe chuyện bà với học trưởng yêu nhau, đối với tôi đúng là sự đả kích rất lớn, học trưởng thật sự rất vĩ đại, nhưng là người nối nghiệp tập đoàn Thiên Tuấn, vì thế không được phép tự do yêu đương, nhưng bà là một cô gái bình thường, lại có thể phá tan giới hạn đó… Bà không cần trừng tôi, chẳng lẽ tôi nói sai sao? Nếu không cho rằng bản thân bình thường thì làm gì phải lựa chọn chạy trốn?”

Hai mắt mở thật lớn, nhưng cô không có cách nào cãi lại anh.

“Lấy sự thật mà nói, hai người một trăm phần trăm là không có cơ hội, nhưng học trưởng bạo gan nắm bắt lấy bà, nói thật ra, tôi chỉ không thể thừa nhận, về mặt tình yêu anh ấy vĩ đại hơn tôi.” (Sabj: *gào lên* Đường ca cái j` chả vĩ đại cơ chứ, đâu chỉ mỗi tình yêu*lườm*)

“Anh ấy đã buông tay.”

“Đấy là bà ép anh ấy buông tay?” Lí Duẫn Trạch khiêu khích, khoẽ môi cong lên, lắc lắc đầu “Tôi còn nghĩ bà là cô gái không sợ gì quyền thế, cũng không nghĩ hoá ra bà cũng chỉ là con rùa đen rụt cổ.”

“Ông căn bản là không hiểu.”

“Tôi không hiểu, nếu hôm nay cho tôi cơ hội, đánh chết tôi cũng không làm con rùa rụt cổ.” Nếu trong lòng cô không có người đàn ông đó, biết rõ khi đối mặt với anh sẽ nghiến răng nghiến lợi, anh vẫn sẽ dũng cảm giống con gián, đánh chết cũng phải theo đuổi cô.

“…Ông là loại đàn ông nhiều chuyện.”

“Bà hẳn là nên cảm thấy vinh hạnh, tôi cũng sẽ không tuỳ tiện nhiều chuyện với bà.”

“Đúng vậy, thật cảm ơn ông quá, nhưng tôi không cần.”

Trừng mắt với cô một lúc, Lí Duẫn Trạch cầm một chai nước, mở nắp, hung hăng uống một ngụm, hàng phục cơn tức trong lòng, tránh bị cô làm cho tức chết. “Học trưởng coi trọng loại con gái không có lương tâm như bà đúng thật sự là ngu chết người.” Ngu giống anh luôn.

“Kỳ quái, sao ông không khích lệ tôi là cô gái thức thời?”

“Chỉ khi ông nội Bạch xuất hiện và đưa ra một tờ chi phiếu trống, đầu năm nay rất ít phụ nữ không thức thời.” {hana: chi phiếu trống là loại chi phiếu chưa ghi mệnh giá tiền, chỉ có chữ ký. Người nhận có thể tuỳ ý điền một số lên tờ chi phiếu đó}

“Đợi cho người ta đưa ra chi phiếu trống tôi mới đầu hàng, loại thức thời này tôi không cần.”

“Đúng vậy, có điều bà so sánh rất giỏi, lòng tự trọng được bảo toàn, đắc ý lắm đúng không?”

Nhìn sắc mặt trào phúng của anh, cô có cảm giác mình đang bị dội một gáo nước lạnh, làm gì mà đắc ý?

“Được rồi, bà cứ tiếp tục đắc ý đi, có điều đêm dài yên tĩnh, không cần trốn trong chăn khóc một mình, không ai có thể giải quyết giúp bà, bởi đây chính là lựa chọn của bà.” Lí Duẫn Trạch trẻ con lè lưỡi với cô.

“Ông thật là… không thèm nghe ông nói nữa, nhớ rõ về sau đừng tự ình là thông minh đi giúp đỡ kiểu này, nếu không tôi sẽ trở mặt với ông.” Mỗi lời anh nói ra đều như mũi kim đâm vào trái tim cô làm cô khó chịu, cô lập tức đứng dậy chuẩn bị bỏ của chạy lấy người.

“Nực cười, tôi mà sợ bà trở mặt sao? Bà có bao giờ hoà nhã với tôi chưa?” Anh không phục cãi lại.

“… Tóm lại ông không cần xen vào chuyện của người khác là được rồi.”

“Bà cho bổn thiếu gia tôi nhàn nhã lắm sao? Bà không nhận ý tốt của người ta, bổn thiếu gia làm gì mà phải tiếp tục hao tâm tổn trí vì bà?” Anh khoát tay, quyết định không thèm lãng phí nước bọt với cô gái làm người khác tức chết không đền mạng này.

Ba mươi giây sau, cửa đóng một tiếng nặng nề. Lí Duẫn Trạch đang căng phồng như bong bóng cao su, nháy mắt xì hơi sụp xuống.

Thật không biết bản thân đang suy nghĩ gì, làm gì mà phải cố gắng giúp hộ hàn gắn? Có lẽ, trời sinh anh là một người tôt, chỉ thấy người ta thống khổ sẽ thấy không đành lòng, huống chi là người mình thích? Thấy cô hạnh phúc, anh mới có thể chính thức buông tay, mà nhìn cô đau đớn khổ sở, anh chỉ biết giữ lại nỗi đau trong lòng.

Đêm dài yên tĩnh, Chương Gia Quân cuối cùng cũng cảm nhận được lời cảnh cáo của Lí Duẫn Trạch. Tuy rằng không có đoạn chui vào chăn khóc thầm, nhưng áp lực đau đớn lúc trước lại hiện lên trong lòng, suy nghĩ tràn đầy cảm giác mất mát, cảm thấy chính mình dường như không thở nổi.

Đúng vậy, cô rất giỏi, lòng tự tôn đã được bảo toàn, nhưng, cô thật sự không vui.

“Chị cả, em pha cà phê, chị có muốn uống không?” Chương Gia Nhạc sợ hãi đứng ghé ở cửa phòng gõ cửa hỏi.

Chương Gia Quân không nhúc nhích, ngồi cuộn tròn trên ghế, qua một lúc lâu sau, nhẹ giọng nói “Vào đi.”

Chương Gia Nhạc vội vàng dùng chân đẩy cửa phòng, bước vào lại dùng chân đóng lại, cô đi đến ngồi bên cạnh chị mình, đem một ly cà phê đưa đến trước mặt chị.

Nhìn thấy chị cả yên lặng uống cà phê, cô thẳng thắn nói “Em xin lỗi, em nghe anh Lí nói chị với Bạch Vũ Đường xảy ra hiểu lầm nhỏ, hai người chia tay, chị còn vì thế mới bị ốm, cho nên em chỉ muốn giúp anh ấy, nghĩ cách lừa chị đến quán cà phê gặp Bạch Vũ Đường.”

Sớm đoán được là có chuyện như vậy, bằng không, vì sao bắt cô thay quần áo?

“Hai người gặp mặt, đã giải toả hiểu lầm chưa?”

“Không phải hiểu lầm.”

“Sao?”

“Chị phát hiện anh ấy không phải con cháu nhà bình thường, mà là người sẽ nối nghiệp tập đoàn Thiên Tuấn.”

Chương Gia Nhạc thật nhanh hít một hơi, cái này không phải là quá xa cách đi.

“Khoảng cách giữa bọn chị không phải từ trung tâm thành phố đến ngoại thành, mà là từ thành phố đến một bộ lạc nơi biên cương.” {hana: *tưởng tượng Đường ca đi lùa dê* *mơ màng*.. Khán giả: *tưởng tượng*..*ném đá* bà đi lùa dê ấy, mất cả hình tượng}

Đây là thời khắc nghiêm túc nhưng cô lại nhìn không được phì cười. Chị cả hình dung khôi hài quá.

“Nghe thấy tiếng cười của em, chị cảm thấy tâm tình cũng thoải mái hơn.”

Chương Gia Nhạc hắng giọng nói “Cho dù là thành phố với bộ lạc nơi biên cương thì sao? Quan trọng là hai người yêu nhau, yêu nhau là có thể vượt qua tất cả vấn đề a.” {hana: đang viết câu hay thế này mà bài hát đang nghe vang lên một câu làm mình tắt điện “tình thắm mấy cũng nhạt nhoà, dù tiếc mấy cũng đi qua, chẳng bão tố chẳng phong ba tự mình nên cách xa…” bó tay hêm}

“Em thật sự nghĩ tình yêu có thể giải quyết vấn đề này sao?”

“Đương nhiên, chỉ cần hai người đồng lòng, em tin trên đời này không khó khăn gì là không thể vượt qua.”

Chương Gia Quân nghe vậy cười, cô hai Chương gia quả nhiên là người lạc quan, thật sự khiến người khác phải ngưỡng mộ, nếu cô có được một nửa sự lạc quan của em gái nói không chừng đã có thể kiên trì cùng anh đi đến cùng.

“Chị cảm nếu chấm dứt thế làm chị thấy thoải mái, em tuyệt đối giờ hai tay ủng hộ, nhưng trên thực tế không phải như vậy, chị đi gặp Bạch Vũ Đường về, không khí vẫn trầm lặng, không như mất đi điều gì đó, chị xác định mình sẽ không hối hận chứ?”

“Không ai có thể xác định trước được tương lai.”

Về điều này Chương Gia Nhạc đồng ý, gật đầu nói “Đúng vậy, tương lại sẽ phát sinh chuyện gì, không ai có thể đoán biết, vậy sao chị nghĩ mình không có khả năng vượt qua khoảng cách từ thành phố đến bộ lạc biên cương? Ở trong mắt em, chị là người vĩ đại nhất. Em nhớ lúc trước gặp chó dữ, chị cả luôn che chắn cho bọn em, bộ dạng dũng cảm như những nữ chiến binh trong phim hoạt hình, em nghĩ, sở dĩ em có thể lớn lên vui vẻ chính là vì có chị.”

“Đấy là em không thấy được bộ dạng run rẩy của chị.” Quả thật cô sợ chết khiếp, nhưng cha đã nói, là chị cả phải bảo vệ các em, cô chỉ có thể dũng cảm đứng che ở phía trước các em thôi.

“Run rẩy thì sao, chị không lùi bước, đấy là dũng cảm.”

Đúng vậy, không lùi bước chính là một loại dũng cảm, mà cô chưa bao giờ là con rùa đen rụt cổ. Hơi trầm ngâm, cô thản nhiên nói ra ý nghĩ. “Có lẽ chĩ không phải không tin tưởng bản thân, mà chị không tin Bạch Vũ Đường.”

Suy nghĩ một chút, Chương Gia Quân lập tức hiểu được tâm tình của chị “Chị nói Bạch Vũ Đường căn bản sẽ không vì chị mà đối đầu với người nhà, đúng không?”

“Nếu không phải Hà Hi Nhiên ở trước mặt chị lắm mồm nhiều chuyện, đến giờ chị căn bản không biết gì về Bạch Vũ Đường, điều này làm chị không thể không nghi ngờ, vì sao anh lại không nói cho chị biết? Không lẽ anh ấy đối với chị không phải thật lòng sao? Chị càng nghĩ càng không xác định nổi, cái gì là chân tình, là tâm ý của anh ấy, chị thật sự không nắm được.” Nếu anh với cô không thể thành thật ngay cả điều cơ bản nhất, cô làm sao tin tưởng anh, tin anh yêu cô?

“Chờ một chút, ai là Hà Hi Nhiên?”

“Hà Hi Nhiên là đối tượng xem mắt lúc trước của Bạch Vũ Đường…” cô nhẹ nhàng kể chuyện phát sinh đêm dự tiệc.

Nghe xong, Chương Gia Nhạc nhăn mặt“Hà Hi Nhiên này thật xấu bụng, chị cả khinh địch như vậy rồi bỏ qua, chẳng phải rất tiện cho cô ta sao?”

“Cô ta quả thật là tâm tư gian sảo, nhưng sự thật là thế, ít nhất cũng không kém so với tin tức của Lí Duẫn Trạch là bao.”

“Chuyện gì thật? Chỉ có thật sự trải qua mới coi là sự thật, chị còn không trải qua, làm sao biết sự thật là thế nào?”

Cái này đúng là làm cô á khẩu không thể trả lời, đúng vậy, gặp mới có thể biết những điều Hà Hi Nhiên nói có phải thật không.

“Bạch Vũ Đường không thẳng thắn thân thừa nhận thân phận của mình với chị, có lẽ không muốn tạo áp lực cho chị, có lẽ cho rằng điều này cũng không ảnh hưởng đến tương lai của hai người, mặc kệ là thế nào, ít nhất chị nên hỏi qua anh ấy, chưa gì đã định tội anh ấy rồi.”

“Anh ấy nhất định sẽ viện cớ.”

“Viện cớ thì sao? Chị tin anh ấy là được rồi.”

Cô không dám tin trừng mắt “Em không lo lắng chị tiếp tục lún sâu xuống, có thể vì thế mà tổn thương sao.”

“Đừng quên còn có một khả năng nữa – hai người sẽ hát bài hát kết hôn, mà khả năng này có vẻ lớn a.”

“Em thật sự rất thích xem.”

“Nếu tương lại là điều không biết trước, đương nhiên phải sống với hiện tại rồi.”

“Được rồi.” Chương Gia Quân giơ hai tay đầu hàng. Tài ăn nói của cô chỉ kém cô tư Chương gia, tiếp tục tranh cãi sẽ khiến mình càng lúc càng hỗn loạn, càng không biết nên làm thế nào.

“Bất luận thế nào, chị cả nhất định phải hiểu rõ, đừng để bản thân trong tương lai phải hối hận.”

Đừng để bản thân trong tương lai phải hối hận… Cô biết rõ khi buông tay mình nhất định sẽ hối hận, nhưng sự đã rồi, chẳng lẽ sẽ không hối hận sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.