Bát Điểm Đương

Chương 1



CHƯƠNG 1

Hứa Đại Chí luôn cho rằng mình sau này chắc chắn sẽ trở thành một đại nhân vật.

Hầu hêt mọi người trong đầu có loại suy nghĩ ngốc nghếch này đều sẽ có nguyên do. Nguyên do của Hứa Đại Chí là dễ gây chú ý.

Hứa Đại Chí đúng là một người rất gây chú ý. Về việc vì sao lại gây chú ý, Hứa Đại Chí lại tự mình giải thích rằng: “Người mà quá đẹp trai thật đúng cũng là một loại tội lỗi”. Giáo viên chủ nhiệm năm đầu tiểu học của Hứa Đại Chí, Triệu lão đầu thì có một đánh giá tiêu chuẩn nhất: “Đứa nhỏ này, mày rậm, mắt to, lớn lên chắc chắn sẽ thật chói mắt.” Lúc nghe xong những lời này, Hứa Đại Chí hạ quyết tâm sau này phải trở nên thật xuất sắc, về sau càng ngày càng điệu bộ.

Thế nhưng, số phận thường không như ý người. Một không tiền tài, hai không gia thế, Hứa Đại Chí từ lúc tốt nghiệp một cái đại học hạng ba đến nay, chạy qua chạy lại vẫn chỉ làm chân phóng viên nho nhỏ cho báo Gia đình đô thị. Suốt ngày ôm máy ảnh lái con xe Jeep rách chạy loạn khắp thành phố, còn bị tổng biên hói đầu trói buộc, chịu chèn ép của chủ nhiệm bà tám.

Thứ ba, phong thủy bất lợi, chuyện gì cũng không thuận. Hứa Đại Chí đi làm như thường lệ, vừa vào tới cửa đã hay tin bị chủ nhiệm đại nhân cho gọi.

Tổng biên đại nhân chính là cậu họ của Hứa Đại Chí, vậy nên dạy dỗ hắn càng khác người ngoài, thường tự cho mình là ân cần. Trông thấy Hứa Đại Chí vào cửa, trước tiên nhất thiết phải thở dài một tiếng, lại qua bàn làm việc, ngón tay chỉ xuống: “Ngồi xuống trước đã”. Sau đó lại thở dài một tiếng nữa ra bộ nghiêm túc.

Hứa Đại Chí kéo cái ghế dựa ngồi xuống, chờ tổng biên đại nhân bắt đầu mở màn chính than thở. Không ngờ chân mày tổng biên hôm nay cau lại đặc biệt sâu, thở dài một hơi lại hít sâu một ngụm mới thong thả mở miệng nói: “Đại Chí à! Biết vì sao gọi cháu tới không?”

Hứa Đại Chí đối với trình tự bài diễn văn của tổng biên cũng đã rõ như lòng bàn tay, không nói tiếng nào chờ đến đoạn tiếp theo. Quả nhiên, tổng biên từ ngăn kéo lấy ra một văn kiện, ném lên bàn, vô hạn bi thương mà lắc đầu: “Tháng này lượng phát hành “Tin tức mỗi ngày” chúng ta kém “Đô thị mới” không ít! Biết sao không?”

Hứa Đại Chí cười gượng: “Người ở tổ phát hành cũng thật không ra gì, mỗi ngày…”

Tổng biên phất tay chặn lại câu tiếp: “Chuyện này không can hệ lắm đến tổ phát hành. Ta vừa xem điều tra phản hồi trên trang web. Đa số phản ánh tin tức báo chúng ta, nhất là tin tức xã hội, không thú vị bằng bên “Đô thị mới”. Đại Chí à! Công tác phát hành tất nhiên là quan trọng, nhưng lượng phát hành xác thực chính là dựa vào nội dung báo! Vấn đề này cháu nhất định phải nhớ kĩ!”

Hứa Đại Chí nhìn chằm chằm da đầu bóng loáng của tổng biên đại nhân, vào luôn đề tài chính: “Tháng này lại có nhiệm vụ mới gì đây ạ?”

Lão nhân bỗng nhiên bắt đầu mỉm cười: “Tiểu tử này, cũng có đầu óc! Trách không được Hàn Tư Hồng theo ta liều mạng đề cử, nói việc này cháu đi là hay nhất!”

Hàn Tư Hồng? Hứa Đại Chí không hiểu sao rùng mình, nhìn tổng biên cười càng hiền lành dứt khoát là không có chuyện tốt: “Nhiệm vụ gì cơ ạ?”

“Đại Chí à, có biết vì sao chúng ta tháng này không so được với báo Đô thị mới không? Không phải bởi mấy cái bài điều tra ngầm nhân tình của mấy kẻ lắm tiền sao? Bây giờ lại điều tra cái gì mà nữ sinh viên “tay vịn”. Cho nên việc cấp bách bây giờ là phải ra được món mới lạ nào đấy. Hàn Tư Hồng cho ta một đề nghị phi thường không tệ. Để cho cháu phụ trách luôn. Phải xuất bản gấp, chớ để cho Đô thị mới nghĩ đến lại đoạt đi trước.”

“Cuối cùng thì nội dung cụ thể là cái gì a?”

“A.” Tổng biên đại nhân cười càng thêm hiền từ: “Người trẻ tuổi, đầu óc so mới mấy người cổ hủ chúng ta cũng thật tốt, lại thật linh lợi. Điều tra ngầm bar đồng tính, loại đề tài đầy tính thời đại này, mấy ông già như ta chắc chẳng bao giờ nghĩ ra, ha hả ~~~”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.