Bát Điểm Đương

Chương 14



CHƯƠNG 14

Cuộc sống nhỏ tạm ổn cứ như thế vô thanh vô tức tiếp diễn mười ngày nữa. Hi vọng của Hứa Đại Chí từ từ biến thành chết lặng. Ngày một ngày hai chấp nhận cho qua đi, chí ít Tần Tri Nghi có một chút biến động nho nhỏ.

Hắn tìm một công việc, thiết kế bản vẽ cho công ty xây dựng.

Hứa Đại Chí giờ mới biết thì ra Tần Tri Nghi là học thiết kế. Hơn nữa biết được bằng cấp cũng thật chênh lệch. Tần Tri Nghi không cần phải dậy sớm lần mò đi làm cho kịp giờ, chỉ cần ngồi ngây ở nhà vẽ xong bản vẽ đưa đi, tiền lại như nước đổ vào tài khoản.

Đấu tranh vật lộn trên chiến trường cơm áo gạo tiền, Hứa Đại Chí thập phần đỏ mắt, may là ông trời lại bồi thường cho hắn về phương diện khác, Tuyết Doanh muội muội bắt đầu có biểu hiện với Hứa Đại Chí.

Trần Tuyết Doanh là em gái Trần mập, chính xác trăm phần trăm anh em ruột. Long vương có thể sính ra chín đứa con hình dáng khác biệt, cha mẹ Trần mập cũng có thể sinh ra một đôi anh em khác nhau như trời với đất. Trần Tuyết Doanh là phượng hoàng, Trần mập là mã hoàng (con đỉa =))); Trần Tuyết Doanh là ngọc trai dưới đáy biển, Trần mập là heo trắng giống Ucraina (đây là cái loại so sánh gì? =)))

Trần Tuyết Doanh là tiếp viên hàng không, dáng dấp có vài phần giống Lâm Tâm Như, tướng mạo so với Lâm Tâm Như càng ngọt ngào hơn, tính tình dịu dàng điềm tĩnh, cử chỉ văn nhã phóng khoáng.

Bởi vậy Tuyết Doanh muội muội là nữ thần trong mộng không chỉ của Hứa Đại Chí mà còn của đàn ông mười dặm quanh vùng, đồng thời đến nay vẫn là đóa hoa vô chủ.

Tuy rằng nhà Trần mập ở ngay phụ cận, thế nhưng Tuyết Doanh quanh năm ở trên trời bay tới bay lui (như tiên nữ =))), Hứa Đại Chí cơ hội đã ít lại càng ít.

Bước ngoặt kì tích là vào một buổi sáng cuối tuần, Hứa Đại Chí hôm nay được nghỉ. Tần Tri Nghi tối hôm trước vẽ bản vẽ đến hai rưỡi, sáng ngủ bù không nấu ăn, Hứa Đại Chí rất hào phóng đưa hắn đi ăn cháo quẩy.

Tần Tri Nghi một lòng muốn ngủ, thập phần uyển chuyển từ chối. Nhưng Hứa Đại Chí liều mạng ở bên cạnh huyên náo tiên bính du điều (ai không nhớ thì qua phần trước để xem lại chú thích nha) hàng này ăn ngon làm sao, từ bảy giờ giới thiệu đến tám giờ, Tần Tri Nghi không thể làm gì khác hơn là đứng dậy rời giường theo Hứa Đại Chí đi thưởng thức.

Hứa Đại Chí là khách quen của hàng bánh quẩy, vào quán gật đầu một cái ngồi xuống, bác gái chủ hàng không nói hai lời bưng ngay qua hai chén cháo với hai cái tiên bính du điều lớn. Hứa Đại Chí cắn hai miếng tiên bính du điều, lại hỏi cảm tưởng của Tần Tri Nghi, cửa quán bay tới một giọng nữ ngọt ngào: “Anh Đại Chí, anh cũng tới ăn điểm tâm à?”

Một thân ảnh xinh đẹp lả lướt phiêu tới, đứng cạnh bàn, miệng cười như hoa nở.

Tần Tri Nghi thấy Hứa Đại Chí giơ mặt lên, miếng bánh quẩy còn trong miệng, trợn to hai mắt, lại nhanh chóng nuốt xuống, khuôn mặt tươi cười như quả sung chín già tràn ra: “A, a, là Tuyết Doanh à ~~ Khéo quá! Khéo quá! Ha hả ~~ ha hả ~~ Em cũng tới ăn à? Ngồi xuống ăn cùng đi.”

A, thì ra là “Tuyết Doanh”.

Dáng cười của Tuyết Doanh muội muội đem tam hồn lục phách của Hứa Đại Chí câu đi cái vèo: “Em mua về nhà ăn, anh Đại Chí, vị này là bạn anh?”

“A.” Hứa Đại Chí nhìn mặt Tuyết Doanh muội muội mắt chớp cũng không thèm chớp: “Cậu ấy giờ đang ở cùng anh.”

Tần Tri Nghi buông đũa cười một cái, gật đầu.

Tuyết Doanh muội muội đỏ mặt cúi đầu: “Anh Đại Chí, mọi người cứ thong thả ăn, em đi trước.”

Mắt Hứa Đại Chí dính theo giai ngân đã đi xa. Lão thiên mở mắt! Mùa xuân tới rồi! Tuyết Doanh muội muội chủ động bắt chuyện với mình! Còn gọi mình là anh Đại Chí! Nhất định là yêu mình rồi.

Tần Tri Nghi cầm đũa: “Vị này là Tuyết Doanh muội muội của anh à.”

Hứa Đại Chí vẫn đối mặt với bánh quẩy cười ngu ngốc: “A. Trước đây tôi đề cập qua với cậu rồi sao?”

Tần Tri Nghi cười như có như không nhìn hắn: “Đề cập qua.”

Lúc nào? Hứa Đại Chí vừa định mở miệng hỏi, bỗng nhiên trong đầu điện quang chợt lóe, hiện lên hình ảnh tối hôm đó, hít vào một ngụm khí lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.