Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 316: Ngươi không đủ tư cách



"Lạc Thiên Phong ngươi có ý tứ gì? Chẳng lẽ trong lòng ngươi có quỷ sao?" Hồ Thanh Sương không nhường bước. Sải bước tiến lên chặn trước mặt lão già mặt đỏ. Nhưng Lạc Thiên Phong ra tay sao có thể dễ đãng ngăn cản.

Uy áp to lớn của hồn thức giống như trường giang đại hải. Ép thẳng tới Hồ Thanh Sương.

Sắc mặt tái nhợt, Hồ Thanh Sương phải lùi lại ba bước mới phá tan được uy áp. Nhưng tâm thần hắn cũng run lên một chút. Lạc Thiên Phong này không biết mạnh mẽ tới đâu?

Lại nghe Lạc Thiên Phong hừ lạnh một tiếng. Dưới ánh mắt của các Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn năm tông kia thu lại uy áp, rồi mới mở miệng nói: "Vấn đề này không cần phải nhiều lời. Những năm qua, chỉ cần có ai chịu tìm hiểu đều có thể biết từ trước khi tiến vào Kiếm Mộ thân thể Lục Thanh đã mạnh mẽ tương đương với một thanh kiếm cao phẩm."

Lạc Thiên Phong nói thẳng ra điều này làm sắc mặt sáu vị tông chủ đều rất khó coi. Nhưng thân là người đứng đầu một tông. Việc nhỏ này bọn họ cũng không phủ nhận. Nghe Lạc Thiên Phong nói thế, hoặc là sớm có nghe nói, đối với lúc trước khi chất vấn cũng đã có đáp án. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Ta thấy không cần phải phiền toái như vậy." Tần Vô Song mất kiên nhẫn nói: "Nếu là người tiếp nhận truyền thừa thì chắc chắn sẽ được Ngũ Hành Kiếm Tôn quán chú khí Ngũ Hành, tán đi lực lượng thuộc tính lúc trước. Điều này cho dù là Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn cũng không làm được. Lạc Thiên Phong ngươi chỉ cần cho mỗi người bọn họ phóng xuất ra Kiếm Khí cho chúng ta xem một lần là sẽ biết rõ ràng chân tướng."

Lạc Thiên Phong nhướng mày đáp: "Tốt! Như ngươi mong muốn! Tâm Vũ. các ngươi theo thứ tự phóng xuất Kiếm Khí cho chư vị Đại Sư của sáu tông xem."

"Dạ!" Bảy người Lạc Tâm Vũ khom người ứng tiếng. Liền thấy Lạc Tâm Vũ bắt đầu.

Một Đạo Tử Dương Kiếm Khí mãnh liệt từ trên người Lạc Tâm Vũ kéo đãi ra. Kiếm khí đãi ba trượng có màu vàng rành mạch, làm không khí chung quanh bị thoát vỡ thành chân không.

Ánh mắt của các Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn sáu tông đều sáng ngời.

Bọn họ cảm giác được trong Tử Dương Kiếm Khí đã ẩn chứa một tia tiên thiên Chân Hỏa khí. Sợ là không bao lâu nữa là Kiếm Chủng có thể quay về tiên thiên.

Tương lai nhất định Lạc Tâm Vũ sẽ là một nhân vật tuyệt đỉnh. Mặt khác cũng là một địch nhân đáng sợ trong tương lai của sáu tông.

Lúc này tuy không ai nói ra, nhưng trong ánh mắt mọi người đã bí mật hiện lên một tia sát ý.

Khi bọn họ còn đang đánh giá, ở bên cạnh Huyền Thanh, khóe miệng Minh Tích Nguyệt lộ ra một nụ cười lạnh, trong ánh mắt như có một tia chế nhạo.

Đó là cười nhạo bọn họ vô sỉ! Dối trá!

Lát sau, Lạc Tâm Vũ thu hồi lại Kiếm Khí, nhìn về Niếp Thanh Thiên ở bên cạnh.

Tốn Phong Kiếm Khí hiện ra!

Hàn Băng Kiếm Khí hiện ra!

Phong Lôi Kiếm Khí hiện ra!

Huyền Băng Kiếm Khí hiện ra!

Cuối cùng đến phiên Lục Thanh, người mà những Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn của sáu tông hoài nghi nhất. Trên người Lục Thanh phát ra một Đạo tiên thiên Phong Lôi Kiếm Khí tinh thuần đã đánh vỡ hi vọng cuối cùng của bọn họ.

Nhưng điều này cũng làm bọn họ thở phào một hơi. Nếu như thực sự trong bảy người có một được truyền thừa thì bọn họ sẽ phải trở mặt hoàn toàn với Tử Hà tông. Bọn họ cũng hiểu một chút về thực lực của Tử Hà tông, nếu đại chiến xảy ra thì không biết sẽ có bao nhiêu người có thể trở về được tông môn.

Nhưng lập tức, sắc mặt của Hồ Thanh Sương lại âm trầm xuống, nói: "Nếu việc truyền thừa của Kiếm Tôn đã chấm dứt vậy Lạc Thiên Phong, ta hỏi ngươi, tại sao đệ tử của sáu tông lại không có một ai đi ra?"

Lạc Thiên Phong lạnh nhạt nhìn Hồ Thanh Sương, nói: "Thành ý của ngươi."

Hồ Thanh Sương sửng sốt một chút nhưng lập tức hiểu ý.

"Tam sư đệ, đưa giải dược cho bọn hắn."

"Vâng tông chủ." Đối với lời của Hồ Thanh Sương, lão già mặt đỏ không hề dám làm trái. Tuy trong lòng hắn không muốn, nhưng vẫn vung tay áo lấy ra một chiếc bình bằng Tử Ngọc tủy vứt cho Huyền Thanh.

Nhìn thoáng qua bình đan dược, Huyền Thanh liền lấy ra ba viên đan dược cho Huyền Minh uống. Hiệu quả của giải dược rất nhanh, chỉ sau một hơi thở, sắc mặt đỏ bừng của Huyền Minh đã dần tán đi, mồ hôi cũng không lan tràn ra nữa. Chính vì vậy mà lúc này sắc mặt của Huyền Minh lại trở lên trắng nhợt, trên môi không hề có một chút huyết sắc.

Nhìn thấy vậy, Hồ Thanh Sương lại nói: "Lạc Thiên Phong, thành ý ta đã có, ngươi hãy giải thích đi."

Sắc mặt Lạc Thiên Phong không buồn không vui, mở miệng nói: "Ngươi có thể hỏi bảy người bọn họ. Các ngươi có thể tự mình nghiêm chứng một phen, cần gì ta phải đến đấu võ mồm với các ngươi!"

"Ngươi!" Bị Lạc Thiên Phong nói một câu mỉa mai, Hồ Thanh Sương thân là đứng đầu một tông cũng không nhịn nổi sắc mặt dần đỏ lên. Lúc này trên khuôn mặt xanh xao của hắn hiện lên một chút ửng hồng trông rất quỷ dị.

Nhưng mà Tần Vô Song đứng một bên vẫn mở miệng trước. Chỉ thấy mặt hắn lọ hàn quang, nhìn bảy người Lục Thanh quét mắt một cái. Một loại uy áp của hồn thức thuộc về Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn truyền ra. Uy áp giống như đại thế của núi cao vạn trượng ép tới trong lòng bảy người.

"Nói! Các ngươi đã dùng quỷ kế gì hãm hại đệ tử của sáu tông!"

Nghe Tần Vô Song chất vấn như vậy, bốn người Lạc Thiên Phong đồng thời cau mày.

Đối với người khác còn tốt nhưng Tần Vô Song lại chất vấn đầu tiên, khiến cho trong lòng bảy người đều sinh ra một cơn tức giận. Kẻ châm ngòi thổi gió trước tiên chính là Tần Mộc, chính hắn đã cổ động đệ tử của các tông khác vây công bọn họ. Nếu không phải lúc cuối cùng Lục Thanh tỉnh lại, không nói chết một người Tư Đồ Tư Dư, sợ là tất cả đều chạy trời không khỏi nắng.

Trong bảy người, cảnh giới của Lục Thanh là cao nhất, hắn đã một chân bước vào cảnh giới Kiếm Hồn nên đối với uy áp của Tần Vô Song thả ra cũng không có nhiều cảm giác, chỉ là trong lòng trầm trọng thôi. Ở trong thức hải của hắn, vòng xoáy thần thức đã gần một nửa trở thành màu vàng tản ra ánh sáng rực rỡ đem uy áp của Tần Vô Song cản ở ngoài.

Chỉ thấy Lục Thanh cười lạnh một tiếng nói: "Tần tông chủ, người khác đều có tư cách chất vấn chúng ta nhưng riêng ngươi thì không được!"

"Người khác đều có tư cách chất vấn chúng ta nhưng riêng ngươi thì không được!"

Lời vừa nói ra, không nói Tần Vô Song ngây ngẩn cả người, chính là những Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn cũng giật mình. Bốn người Lạc Thiên Phong ở sau cũng gật đầu, hiển nhiên bọn họ với lời nói của Lục Thanh rất vừa lòng.

Sau khi sửng sốt một lát ngắn ngủi, sắc mặt của Tần Vô Song trở thành xanh mét. Hắn thân là Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn, vạn nhân kính ngưỡng. Bình thường ai thấy hắn cũng cung kính, không hề dám lớn tiếng, đã lâu hắn không bị người khác phản bác lại. Lúc này trong lời nói của Lục Thanh rõ ràng có ý tứ làm cho hắn nhục nhã, làm sao hắn không thể giận dữ cho được.

"Tiểu bối muốn chết!" Tần Vô Song gầm lên một tiếng. Tay hắn lập tức điểm ra.

Một luồng Kiếm Cương màu xanh trắng xuyên qua hư không, bắn nhanh tới Lục Thanh.

"Tần Vô Song ngươi dám!" Giờ khắc này, Lục Thanh chỉ cảm thấy trước mặt hoa lên, thân hình Huyền Thanh đã tới trước mặt hắn.

Hưu

Một đạo Diệu Dương Kiếm Cương màu tím hồng nghênh đó Kiếm Cương màu xanh trắng của Tần Vô Song.

Ầm

Trong hư không, hai đạo Kiếm Cương va chạm vào nhau. Một tầng sóng gợn vô hình tản ra. Cả đại điện Tử Hà chấn động lên. Những đệ tử ngoại tông trong cung Tử Hà cảm thấy cả người chấn động, trái tim như muốn nhảy vọt ra khỏi cơ thể.

Từ lúc hơn hai mươi Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn hạ xuống đỉnh núi Tử Hà, khắp đỉnh núi đều bị uy thế của Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn bao phủ. Không khí ngưng đọng như lâm vào bùn lầy, làm người ta hít thở khó khăn. Một cỗ đại thế ngưng tụ ra, bao phủ cả cung Tử Hà.

Đây là chuyện mà cả đời các đệ tử ngoại tông cũng chưa trải qua. Hiện giờ Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn đột nhiên tụ tập đến, khiến bọn họ vô cùng khiếp sợ. Đồng thời trong lòng cũng cảnh giác, bọn họ nghe ra được những người tới đây không hề có thiện ý gì, chỉ sợ sẽ có đại chiến bùng nổ. Đến lúc đó, bọn họ tiểu nhân vật có thể sẽ...

Đến bây giờ cả cung Tử Hà bị đại thế của Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn bao phủ. Bọn họ hiểu được, lúc trước vì cái gì mà những đệ tử nội tông lại rời đi, đó chính là lưu lại cho tông môn một đường sinh cơ.

Lại nhìn đến trước đại điện Tử Hà. Huyền Thanh cùng Tần Vô Song giao thủ cân tài ngang sức. Hai người đều không hề lùi về sau, đương nhiên vừa rồi họ cũng không đánh hết toàn lực.

"Huyền Thanh!" Ánh mắt Tần Vô Song nhìn chằm chằm Huyền Thanh. Lửa giận trong mắt hắn như muốn thiêu đốt mọi thứ trước mặt thành tro bụi.

"Ngươi vì sao không để cho hắn nói hết. Ngươi một Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn, lại là tông chủ Thanh Ngọc tông lại có tác phong như vầy sao?"

"Ngươi! Tốt! Tốt lắm!" Tần Vô Song giận dữ cười một tiếng rồi nói tiếp: "Ta để hắn nói. Hôm nay thị phi đúng sai đều phải nói hết, không lại nói người của gia tộc họ Tần ta lấy lớn khi nhỏ."

Để Lục Thanh đứng sau lưng tiến lên, Huyền Thanh trầm giọng nói: "Lục Thanh ngươi cứ nói ra. Có sư phụ ở đây, không ai động được vào một sợi tóc của ngươi."

Hành động vừa mới rồi của Tần Vô Song cũng không làm Lục Thanh cảm thấy sợ hãi. Một đạo Kiếm Cương kia uy lực vô cùng nhưng hiện giờ hắn đã chạm tới cánh cửa vào Kiếm Hồn, mượn dùng một chút uy trời đất. Hắn tin tưởng mình có thể không tổn hao gì mà tiếp được một đạo Kiếm Cương kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.