"Ta tự biết chừng mực!" Tần Vô Song nhẹ giọng nói. Nhưng bất kỳ ai cũng nghe ra lời nói của hắn rất quyết tâm.
Thở dài một tiếng, Thanh Ngọc tam lão cũng không nói thêm gì nữa.
"Lạc Thiên Phong!" Tần Vô Song ngập ngừng rồi kiên định nói: "Trừ lệnh lang ra, chỉ cần ngươi giao cho ta sáu người còn lại. Đợi khi Tử Hà tông của ngươi lấy được Kim Thiên lệnh, Thanh Ngọc tông chúng ta nguyện ý nhường lại năm mươi dặm khu vực tông môn cho các ngươi không điều kiện. Năm tòa núi lớn cũng trở thành phụ thuộc vào Tử Hà tông, trở thành chi thứ."
"Tông chủ! Không thể!"
Có thể nói lần này Thanh Ngọc tam lão rất sợ hãi. Bọn họ thật không ngờ Tần Vô Song lại đưa ra quyết định như vậy. Cắt nhượng lại khu vực tông môn thì còn tốt, Thanh Ngọc tông là tông môn cấp Thanh Phàm, mất đi năm mươi dặm khu vực tông môn cũng có thể khuếch trương đến nới khác.
Nhưng nếu phụ thuộc vào Tử Hà tông, trở thành chi thứ thì không thể được. Nói đến chi thứ đó chính là đặc quyền của tông môn đã trên cấp Thanh Phàm, có thể để tông môn thấp hơn một cấp phụ thuộc vào, xưng là chi thứ. Mà chi thứ sẽ xem tông môn phụ thuộc vào thành chủ tông.
Chủ tông có nghĩa vụ bảo hộ chi thứ không bị xâm phạm. Mà chi thứ mỗi năm đều phải tiến cống với chủ tông. Khi có việc gì, chủ tông có thể yêu cầu chi thứ điều động kiếm giả. Chỉ cần một ngày là chi thứ thì nhất định phải tuân thủ quy tắc này không điều kiện.
Kỳ thật việc đó đối với các tông môn bình thường cũng không có tổn thất gì. Phụ thuộc vào chủ tông cường đại, tại đây trong Thập Vạn Đại Sơn cường giả như mây, có thể bảo vệ lợi ích của tông môn rất tốt, sẽ có được sự yên ổn. So sánh một góc mà nói, hiện giờ ở Thập Vạn Đại Sơn, trên cơ bản cũng không thường xuyên phát sinh chiến tranh giữa các tông môn. Nói tóm lại, phụ thuộc vào một phương chủ tông thì lợi lớn hơn hại.
Nhưng vấn đề là ở đây là Thanh Ngọc tông là một tông môn cấp Thanh Phàm.
"Tông chủ, không thể làm trái với di huấn của tổ sư." Thanh Ngọc tam lão đồng thời quỳ xuống nói.
Nhưng không đợi Tần Vô Song kịp nói thêm gì, Lạc Thiên Phong đã mở miệng nói: "Tần Vô Song! Ngươi không cần phải nói thêm nữa. Cho dù ngươi đem cả Thanh Ngọc tông nhường cho Tử Hà tông chúng ta, ta cũng không đem sáu người giao cho ngươi."
Lạc Thiên Phong rất kiên quyết nói: "Về khu vực tông môn, đợi cho sau khi tiến giai, tông môn chúng ta sẽ tự tranh thủ tìm. Nếu nói dùng sáu người bọn họ để đổi lấy ích lợi như vậy, không nói các tông môn xung quanh nhìn như thế nào, chính là kiếm giả cùng người dân của Tử Hà tông chúng ta cũng chạnh lòng. Đến lúc đó cũng sẽ không ai vì tông môn mà làm việc. Cho nên Tần Vô Song ngươi hãy bỏ tâm tư này đi."
Nghe được Lạc Thiên Phong nói như thế, tâm tình sáu người Lục Thanh đang căng thẳng cũng buông lỏng xuống.
Lúc này đây, tông môn cũng không khiến cho mình phải thất vọng.
Ánh mắt Lục Thanh liếc nhìn về phía tấm bảng ghi bốn chữ "Tử Hà đại điện". Mặc dù một phần nguyên nhân rất lớn là do sáu người bọn họ còn có giá trị. Nhưng hấp dẫn to lớn như vậy mà Lạc Thiên Phong có thể ngay lập tức từ chối, thực khiến cho Lục Thanh rất vừa lòng.
Việc tông môn tiến giai, đó là thời điểm tông môn phải gặp rất nhiều nguy cơ. Thường bởi vì vấn đề khu vực tông môn mà có thể bị các tông môn xung quanh liên hợp chống lại. Không có lực lượng to lớn thực có thể tiến giai không bao lâu đã bị đánh trở về như lúc đầu.
Nếu đáp ứng Tần Vô Song, khi Tử Hà tông tiến giai lên Kim Thiên sẽ có được một tông môn cấp Thanh Phàm trợ lực. Nếu không sẽ cùng Phù Vân tông, trở thành hai trở ngại lớn nhất của Tử Hà tông. Lạc Thiên Phong không hề suy nghĩ mà đã có quyết định như vậy, thật sự là rất quyết đoán.
Mà bị Lạc Thiên Phong cự tuyệt như vậy, sắc mặt Tần Vô Song lập tức trở lên khó coi. Chỉ nghe hắn trầm giọng nói: "Lạc Thiên Phong ngươi đã cân nhắc lợi hại trong đó chưa?"
Lạc Thiên Phong lắc đầu nói: "Việc đơn giản như vậy Tần Vô Song ngươi không cần hỏi lại!"
"Tốt! Tốt!" Biết không còn hy vọng nữa, sắc mặt Tần Vô Song lập tức trở lên dữ tợn: "Lạc Thiên Phong ngươi đã lựa chọn như vậy thì đừng trách Tần Vô Song ta vô tình. Cho dù Tử Hà tông ngươi lấy được Kim Thiên lệnh, không có đầu của sáu người, trừ phi toàn bộ năm mươi vạn người dân của Thanh Ngọc tông ta chết, nếu không ngươi đừng bao giờ mơ tưởng lấy được một tấc đất!"
"Chúng ta đi!" Quát một tiếng, Tần Vô Song lập tức quay đầu rời đi. Hắn cũng không ngu ngốc cùng bốn người Lạc Thiên Phong khai chiến. Không nói bọn hắn có phải là đối thủ hay không, hắn biết, trong đại điện Tử Hà có một lão bất tử ẩn dấu. Phỏng chừng là chỉ cần bọn họ ra tay sẽ không có được đường về. Huống chi bốn tông Nhân Đạo đã rời đi, chẳng lẽ phải nhờ bốn người Hàn Kiếm Tâm trợ giúp.
Đi được vài bước, Tần Vô Song lại quay đầu lại nói: "Lạc Thiên Phong, tốt nhất ngươi đừng để cho bảy người bọn họ tiến vào khu vực tông môn chúng ta. Nếu không đến lúc đó lại phải đến tìm tông môn chúng ta đòi lại công đạo. Chúng ta đi!"
Nói xong liền cùng Thanh Ngọc tam lão hóa thành bốn luồng kiếm quang, hướng tới thú khư thành Lạc Nhật bay đi.
Tiếng kiếm rít vang lên. Những đệ tử ngoại tông trốn trong cung Tử Hà cũng thở phào nhẹ nhõm. Lúc này đại thế bao phủ cả đỉnh núi Tử Hà đã tiêu tán. Cảm giác áp lực trong lòng mỗi người đã biến mất khi bốn người Tần Vô Song rời đi.
Cho tới bây giờ, nghe tiếng hô quát của hai bên, những đệ tử ngoại tông cũng đại khái biết những người tới là ai. Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn! Hơn hai mươi Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn! Trách không được bọn họ lại thấy áp lực như vậy. Nếu như xảy ra chiến đấu, không cần nói cũng biết bọn họ những kiếm giả có tu vi thấp kém, khó mà thoát được. Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn chiến đấu, cho dù là dư thế của Kiếm Cương cũng đủ khiến bọn họ tan xương nát thịt.
Là tông môn buông tha cho? Hay là...!
Nghĩ đến những đệ tử nội tông đã rút đi, trong lòng mỗi đệ tử ngoại tông đều lâm vào trầm tư. Có lẽ trong mắt tông môn, bọn họ chỉ là một đám phế vật.
Trước cung Tử Hà.
Sau khi bốn người Tần Vô Song rời đi, không khí liền trở lên yên tĩnh. Hàn Kiếm Tâm chỉ lẳng lặng đứng, ánh mắt có chút thất thần. Ở sau hắn, Phù Vân tam kiếm bảo vệ gắt gao.
Lúc này bốn người Lạc Thiên Phong đã hoàn toàn yên tâm. Chỉ có bốn người Hàn Kiếm Tâm cũng không khiến bọn họ có gì phải sợ hãi. Bọn họ đang đợi bốn người Hàn Kiếm Tâm mở miệng trước.
Mãi cho tới thời gian tàn nửa nén hương sau, Hàn Kiếm Tâm mới khôi phục lại tinh thần. Chỉ thấy hắn liếc mắt nhìn Lục Thanh một cái thật sâu, mở miệng nói: "Lục Thanh! Ta cũng biết qua phẩm hạnh của ngươi, mà Hoàn Chân cũng biết. Trừ phi tranh đoạt truyền thừa của Kiếm Tôn, nếu không đệ tử của Phù Vân tông chúng ta sẽ không bao giờ tranh chấp cùng ngươi. Tuy giữa các ngươi không có giao tình sâu nặng gì nhưng cũng có chút tình nghĩa. Ta tin ngươi sẽ không giết chết Hoàn Chân."
Lời nói của Hàn Kiếm Tâm khiến cho Lục Thanh rất sửng sốt, nhưng lập tức hắn liền trầm mặc. Nói lại thì hắn cùng Hoàn Chân tuy chỉ ở chung mấy ngày, nhưng cũng biết người này là một người ngay thẳng, tâm tư kiên định, cũng khiến Lục Thanh quý trọng. Hiện giờ Ninh Hoàn Chân chết trong khu thành mộ, cũng làm hắn rất tiếc nuối.
Nhưng lập tức hắn lại ngây ra, bởi vì lúc này bỗng Hàn Kiếm Tâm hướng tới hắn cúi người hành một nửa lễ. Điều này làm hắn rất sợ hãi, vội vàng nhích người ra.
Điều này cũng khiến bốn người Lạc Thiên Phong rất kinh ngạc, lại càng không nói tới sáu người Lạc Tâm Vũ. Đến Long Tuyết luôn lạnh lùng, bất cận nhân tình cũng hơi nhếch miệng.
Nếu điều này truyền ra, sợ là danh dự của Hàn Kiếm Tâm trong một đêm mất hết. Ba người Phù Vân tam kiếm cũng không ngăn cản, chỉ là trong ánh mặt lộ ra một tia ảm đạm.
Hành lễ xong, Hàn Kiếm Tâm lại hướng tới Lục Thanh nói: "Mong rằng ngươi có thể nói cho ta biết sinh tử của mấy người Hoàn Chân. Ân đức này ta Hàn Kiếm Tâm suốt đời khó quên!"
Đến bây giờ, bốn người Lạc Thiên Phong mới thực sự coi trọng Hàn Kiếm Tâm. Người này thật trọng tình trọng nghĩa. Vì đồ đệ mà có thể hành động như vậy. Khó trách những năm gần đây Phù Vân tông lại như mặt trời giữa trưa, phải qua xa Thanh Ngọc tông, theo sát Tử Hà tông bọn hắn.
Có tông chủ như vậy, trong tông môn làm sao có thể có đệ tử bất trung!
Mà gặp phải ánh mắt mang theo hy vọng của Hàn Kiếm Tâm, trong lòng Lục Thanh không đành lòng, nhưng vẫn thở dài một hơi nói: "Bọn họ đều đã chết!"
"Đều đã chết!" Hàn Kiếm Tâm ngây ra, run giọng nói tiếp: "Chết như thế nào?"
Lúc này từ trên người Hàn Kiếm Tâm, Lục Thanh thấy được hắn đã không còn bộ dáng gì của một Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn. Vô luận là vẻ mặt, ngữ khí, đều chỉ là một người sư phụ yêu thương đồ đệ mà thôi. Không sai, chỉ là một người sư phụ bình thường. Hắn không còn là một tông chủ một tông môn cấp Thanh Phàm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.xyz
Nghe Hàn Kiếm Tâm hỏi, Lục Thanh lại nghĩ lại ngày đó, khi hai người Ninh Hoàn Chân hấp hối đã từng nói một câu:
Sinh tử luân hồi, thiên thế bất hối!
Sinh tử luân hồi, thiên thế bất hối! Trong lòng Lục Thanh khẽ thì thào một hơi rồi mở miệng nói: "Sinh tử luân hồi, thiên thế bất hối! Đây chính là câu nói trước khi chết của hai người bọn họ."
Dừng một chút rồi Lục Thanh nói ra chân tướng: "Bốn người bị Kiếm Thi vây công trong một địa phương quỷ dị. Chính tay vãn bối đã hỏa táng thi thể bọn họ."
"Sinh tử luân hồi, thiên thế bất hối!" Hàn Kiếm Tâm cười khổ hai tiếng. Hắn đương nhiên biết hai người Lục Thanh nói là ai. Hàn Kiếm Tâm lẩm bẩm một câu: "Đều đã chết! Đều đã chết rồi!" Rồi xoay người bay lên trời, hướng về phía bờ sông Lệ Thủy bay đi.