Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 437: Kiếm Hồn cảnh (thượng)



Nguồn truyện: Truyện FULL

"Đối với ngưng kết Kiếm Hồn, phía trước mấy người tông chủ đã nói qua rất nhiều rồi, vi sư cũng không có cái gì tốt hơn dạy cho ngươi. Mười ngày này, ngươi tốt nhất không được cùng người động thủ, cố gắng để tâm cảnh cùng Kiếm Nguyên đạt tới trạng thái tốt nhất. " Huyền Thanh hướng tới Lục Thanh trịnh trọng nói, lập tức liền xoay người đi vào bên trong đại điện.

"Sư phụ!" Ở bên cạnh, Niếp Thanh Thiên chợt mở miệng nói.

Hơi dừng bước lại một chút, Huyền Thanh cũng không quay đầu lại mà nói: "Yên tâm đi!"

Nói xong, cánh cửa đại điện Triêu Dương chậm rãi đóng lại. Bất quá không biết vì sao, Niếp Thanh Thiên cảm thấy, thân ảnh của Huyền Thanh chợt trở nên tiêu điều.

Lục Thanh vừa muốn nói cái gì đó, nhưng mà ở trên quảng trường, Hoàng Linh Nhi cùng Vu Phi đã đi tới.

"Sư phụ. "

"Lục hộ pháp. "

Lục Thanh quay đầu lại, quan sát Hoàng Linh Nhi một lượt, đặc biệt là thanh kiếm trên tay của nàng, mới gật đầu nói: ""Không sai, tiến vào Cử Trọng Nhược Khinh rồi. "

Nghe Lục Thanh khen ngợi, khuôn mặt của Hoàng Linh Nhi hé ra nụ cười sáng lạn, trong nháy mắt lộ ra vẻ mỹ lệ động lòng người, khiến Vu Phi không khỏi có chút ngây ngốc.

"Ngươi cũng là sư huynh đệ cùng lứa với ta, về sau không cần kêu ta là Lục hộ pháp, cứ gọi là sư huynh đi. "

"Vâng!" Kinh ngạc trong một lúc, sắc mặt Vu Phi ửng đỏ, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng khom mình hành lễ nói: "Tham kiến đại sư huynh. "

Gật gật đầu, Lục Thanh nói: "Hai người Thanh Vân đâu?"

"Hai người Thanh Vân vừa mới gấp trở về nửa canh giờ trước. " Cách đó không xa, ba người Lăng Tiêu dĩ nhiên cũng đi tới.

"Tham kiến đại sư huynh, hai vị sư huynh!"

"Ba người các ngươi. .. !" Lục Thanh có chút kỳ quái nói.

"Ba người chúng ta hiện giờ đề là chấp pháp hộ pháp phụ trách đệ tử nội tông tu luyện. " Lăng Tiêu cười nói.

"Ân!" Trước mắt Lục Thanh sáng ngời: "Vậy phải chúc mừng ba vị tấn chức hộ pháp. "

"Ha ha, về sau còn phải dựa vào đại sư huynh chỉ điểm nhiều hơn. " Lăng Tiêu cười nói.

"Không cần khách khí như vậy, có chuyện gì cần giúp đỡ cứ việc tới tìm ta. "

…..…..

Sau thời gian nửa nén hương.

Nhìn bóng dáng mấy người Lục Thanh rời đi, Lăng Tiêu có chút cảm khái nói: "Mấy người Niếp Thanh Thiên quả nhiên là hảo nhãn lực. "

"Lăng sư huynh. .. !" Có Thiên Ngôn muốn nói gì đó lại thôi.

"Đó là duyên của mỗi người, hiện giờ chúng ta cũng không có khả năng, có thể bảo trụ một phần quan hệ như bây giờ là đã thỏa mãn rồi. "

…..…..

Luyện Tâm viện.

Từ xa xa nhìn lại, Thanh Trúc ở nơi này đã muốn trưởng thành hơn phân nửa. Bất quá hiện giờ đã gần vào Đông, sinh cơ nơi này vẫn là cần đến khi vào Xuân mới có thể đủ bộc phát dành dụm, một lần nửa trưởng thành.

"Cập Hóa, ta hỏi ngươi chừng nào mới đem rượu của ta trả lại?"

"Rượu của ngươi, rượu gì?" Dự Cập Hóa ngồi trên chiếc ghế đá giữa sân nâng chén rượu uống, vẻ mặt mạc danh kỳ diệu nói.

Ở bên cạnh, sắc mặt Đoạn Thanh Vân nhất thời âm trầm xuống: "Liệt Băng tửu của ta!"

"Liệt Băng tửu, đó là thứ gì, Thanh Vân, hình như ngươi chưa làm qua a!" Vẻ mặt Dư Cập Hóa tỏ vẻ tò mò, cầm bát rượu trong tay uống một ngụm.

"Ngươi. .. !" Đoạn Thanh Vân nhất thời tức giận khóe miệng run rẩy. Hắn đã không nhớ đây là lần thứ mấy, bất quá hắn cuối cùng vẫn là thấy được một mặt không muốn người biết của Dư Cập Hóa, da mặt như vậy chưa thấy qua.

Tửng tượng đến Liệt Băng tửu trân quý của mình cơ hồ không còn một giọt, trong lòng Đoạn Thanh Vân như muốn nhỏ máu.

Trầm mặc thật lâu, Đoạn Thanh Vân cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói: "Dư Cập Hóa, ta muốn giết ngươi!"

Bên ngoài Luyện Tâm viện, lấy tu vi của ba người Lục Thanh, xa xa liền nghe được thanh âm cảu Đoạn Thanh Vân. Ba người nhìn nhau, không khỏi có chút dở khóc dở cười.

"Thanh Vân, muốn hay không ta giúp ngươi một kiếm. " Khéo miệng Niếp Thanh Thiên nở một nụ cười đầy tà khí, mở miệng nói.

Trong Luyện Tâm viện, Dư Cập Hóa vừa uống một ngụm rượu xuống nhất thời toàn bộ phun vào trên người Đoạn Thanh Vân.

"Cái này đâu có lớn. "

"Ngươi. .. !" Nhìn thấy chính mình một thân toàn rượu dính vào, ngón tay Đoạn Thanh Vân run run chỉ vào Dư Cập Hóa.

Nhưng mà Dư Cập Hóa vẫn ung dung bĩu môi hướng tới bên ngoài viện.

Có gắng bình phục lại khí huyết bốc lên, Trên người Đoạn Thanh Vân hiện lên một trận hồng mang, toàn bộ rượu dính trên người hắn liền hóa thành hơi nước tiêu tán vào hư không.

Hai người đồng thời quay đầu lại, năm người Lục Thanh đã muốn đi đến.

"Các ngươi rốt cục đã trở lại. "

"Nếu không trở về sẽ có tai nạn chết người. " Lục Thanh nhìn nhìn hai người Đoạn Thanh Vân, mỉm cười nói.

"Ách!"

…..…..

Một lúc lâu sau.

Lại nhìn Đoạn Thanh Vân, cái miệng của hắn đã muốn há to đủ để nhét một quả trứng ngỗng vào. Ở bên cạnh, Dư Cập Hóa cũng là mở to mắt nhìn, không phải nói đến hai người Hoàng Linh Nhi đứng bên, thần sắc đầy hoảng hốt.

"Thanh Thiên, ngươi không nói bậy chứ, Lục Thanh hắn, hắn thực giết một Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn, còn là Kiếm Vương đại thiên vị. " Ngón tay của Đoạn Thanh Vân chỉ vào Lục Thanh có chút run rẩy, lúc này đây hắn thực sự đã bị dọa.

Hơi có chút bất đắc dĩ gật đầu, Niếp Thanh Thiên biết, việc này bất luận là ai nghe thấy cũng khó mà tin tưởng được. Đây là hắn còn chưa kể việc Vạn Kiếm Hướng Tông, Tông Sư bực này đại sự cũng phải giấu kín đi, đây là phía trước ở điện Tử Hà, Lạc Thiên Phong đã dặn dò.

Trước khi Lục Thanh ngưng kết Kiếm Hồn, tuyệt đối không thể để lộ ra.

…..

Rượu ở trên bàn đã vơi hết một nửa.

"Nói như vậy, mười ngày sau liền muốn bế quan ngưng kết Kiếm Hồn. " Đoạn Thanh Vân nhìn Lục Thanh nói.

Gật đầu, Lục Thanh nói: "Mười ngày sau, ở Lục gia ta. "

"Ân!" Hai người Đoạn Thanh Vân nhìn nhau, nói: "Đến lúc đó chúng ta đi giúp ngươi thủ quan, mặc dù đã có sư phụ, nhưng là một ít phiền toái, cũng không thể nhọc công sư phụ. "

Lục Thanh biết, đây là hai người Đoạn Thanh Vân lo lắng cho an nguy của hắn. Dù sao việc ngưng kết Kiếm Hồn quá mức nguy hiểm, hơi có chút sơ ý, ba hồn liền vỡ vụn, rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, thần quỷ nan cứu.

"Tốt!" Lục Thanh cũng không ngăn trở, nhận một phen tâm ý của hai người.

"Kia, này!" Nghe Lục Thanh đáp ứng, Đoạn Thanh Vân nhất thời có chút ngượng ngùng ngập ngừng muốn nói gì đó. Biến hóa đột nhiên, không nói Lục Thanh, nhưng người khác đều là vẻ mặt mạc danh kỳ diệu.

Rốt cuộc, tựa hồ hạ quyết tâm, Đoạn Thanh Vân nói: "Lục Thanh à, ngươi nói chúng ta đi thủ quan giúp ngươi, ngươi cũng phải có ý tứ một chút. Cái mà các ngươi nói là Trường Sinh túy ý. "

Giờ khắc này, lấy tâm cảnh của Lục Thanh cũng không khỏi xúc động muốn bổ ra một kiếm chém Đoạn Thanh Vân. Thì ra hắn sở dĩ muốn thủ quan cho chính mình là muốn Trường Sinh túy.

Nhìn biểu tình có chút kinh ngạc của Lục Thanh, mặt Đoạn Thanh Vân có chút đỏ lên, bất quá hắn vẫn cố lấy dũng khí nói: "Ngươi cũng biết, Niếp Thanh Thiên hắn là một cái tửu quỷ, hỏi lấy của hắn còn không bằng giết hắn, nếu. .. "

Ngay sau đó, Đoạn Thanh Vân nhất thời hóa thành một đạo lưu quang thoát ra ngoài Luyện Tâm viện, mà Niếp Thanh Thiên ngồi bên cạnh Lục Thanh cũng mất đi thân ảnh.

Lúc này, Lục Thanh không khỏi buồn cười, không câu không thúc như thế, cũng chỉ có mấy người ngồi cùng nhau.

Nghĩ tới lúc trước, khi chính mình mới lên núi Triêu Dương, không quen không biết ai, cũng không có tu vi thực lực gì, chính là bốn người đi tới cùng nhau. Này đây, ở trong lòng Lục Thanh, nếu nói người trọng yếu, trừ bỏ mẫu thân cùng Dịch lão, liền là mấy người trước mặt này. Mấy người này, Lục Thanh vĩnh viễn không lo lắng bọn họ phản bội chính mình. Đó chính là Duyên phận, hoặc theo Thiên Đạo thì đó chính là duyên pháp.

…..

Một ngày sau, trấn Triêu Dương.

Hai tháng trôi qua, trấn Triêu Dương tựa hồ càng thêm náo nhiệt.

Hồn thức của Lục Thanh thả ra bao phủ cả trấn Triêu Dương. Hắn phát hiện, hiện giờ trấn Triêu Dương náo nhiệt phi thường. Hiện giờ đã gần đến năm mới, nhiều cửa hàng bán đồ tết cơ hồ chiếm đầy đường, người đi trên đường không sai biệt lắm cũng phải có đến mười vạn người.

Nhiều người như vậy cũng khiến Lục Thanh lắp bắp kinh hãi. Bất quá trấn Triêu Dương có thể náo nhiệt hưng thịnh như vậy, cũng khiến hắn thật cao hứng.

Lại đi đến trước cửa trấn, Lục Thanh phát hiện, nguyên bản trấn vệ dĩ nhiên đã có thay đổi. Hai gã trấn vệ đứng canh ngoài cửa dĩ nhiên lại có thực lực Kiếm Giả, ở trong trí nhớ của Lục Thanh tựa hồ chỉ có ba gã ngũ trưởng mới có tu vi như vậy.

Bất quá việc này phải chờ tới khi trở về hỏi Dịch lão.

"Đứng lại!" Đợi cho Lục Thanh đi tới trước của trấn, hai gã trấn vệ nhất thời ngăn cản lại.

Nhìn thấy bao vải đựng kiếm sau lưng Lục Thanh, một người mở miệng nói: "Ngươi là kiếm giả?"

Lục Thanh có chút kỳ quái, bất quá vẫn gật gật đầu.

"Được rồi, muốn quan sát vết kiếm mà trấn thủ đại nhân để lại, giao nộp một Bạch Ngọc tệ. "

Tâm niệm Lục Thanh vừa động, hồn thức của hắn phía trước bao phủ toàn bộ trấn, đích xác hiện giờ có một địa phương tụ tập rất nhiều kiếm giả, nơi đó, chính là nơi lúc trước hắn đã lưu lại vết kiếm.

Bất động thanh sắc, Lục Thanh hỏi: "Vì cái gì phải giao nộp ngọc tệ?"

Người kia cũng không tức giận, mà dùng ánh mắt thiển cận nhìn Lục Thanh nói: "Người trẻ tuổi lần đầu tiên xuất môn đi, trấn Triêu Dương chúng ta ở bên trong có vết kiếm chính là lúc trước, trong một trận chiến trấn thủ đại nhân đã lưu lại, bên trong chất chứa vô tận huyền ảo. Bởi vì có rất nhiều kiếm giả tới quan sát, ảnh hưởng tới người dân trên trấn, cho nên chủ quản đại nhân mới đặt ra hạn chế, mỗi mười ngày chỉ có một ngày được vào xem, hôm nay chính là đã cách mười ngày, vận khí của tiểu tử ngươi cũng không sai. "

Sắc mặt có chút cổ quái, Lục Thanh không nghĩ tới, chính mình lúc trước thi triển Tử Tiêu Phong Lôi kiếm tạo lên một cái khe, cư nhiên lại thành thứ triển lãm.

"Ta không phải đi xem vết kiếm đó!" Lục Thanh lập tức lắc đầu nói.

Lần này, đến phiên ánh mắt hai gã trấn vệ lộ ra vẻ cổ quái.

"Người trẻ tuổi, ngươi chưa hiểu rõ rồi. Cơ hội như vậy rất khó có được, đến trấn Triêu Dương chúng ta, không xem vết kiếm này quả thật là phải nuối tiếc. Tuy rằng ngươi còn chư ngưng tụ ra Kiếm Nguyên khí, nhưng nói không chừng quan sát vết kiếm lại có điều lĩnh ngộ, không bao lâu lại có được thành tựu. Phải biết rằng, đây là đã có tiền lệ. "


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.