Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 486: Kiếm Linh ma kiếm



Ánh mắt của Ma Vô Thường lập tức đảo qua trên người Tử Thiên Lôi.

- Hai trăm năm trước, một đời Kiếm Hoàng Lục Thiên Thư quẳng kiếm trong Thập Lý Bách Chiến cốc. Trước khi luân hồi, tâm ma tích lũy dẫn phát tiên thiên ma khí giữa trời đất. Tiên Thiên ma khí chính là bản ma. Bản ma kế thừa tâm ma trong lôi kiếp hai lần luân hồi của Kiếm Hoàng Lục Thiên Thư, sau đó dung nhập vào trong Vấn Tâm kiếm mà hình thành Kiếm Linh của ma kiếm. Nói đi nói lại thì bản ma còn muốn cảm ơn Lục Thiên Thư. Chỉ có điều tâm ma của hắn quá mạnh nên bản ma cũng không có đủ thực lực mà thay đổi tâm ma của hắn.

Nói tới đây, Ma Vô Thường chợt dừng lại, ánh mắt nhìn về phía Lục Thanh. Trong ánh mắt ma khí đỏ như máu lại bùng lên:

- Lúc trước không để ý. Tiểu tử! Ngươi có Phong Lôi kiếm khí, khuôn mặt có chút giống với Lục Thiên Thư. Nói! Lục Thiên Thư là gì của ngươi?

Chống Luyện tâm kiếm xuống, Lục Thanh đứng lên nhưng vẫn không mở miệng. Trên thân người hắn chợt xuất hiện một đạo kiếm quang màu trắng và tím, xuyên qua hư không. Sau khoảng chừng mười nhịp hô hấp, Tử Thiên Lôi liền hóa thành Lôi Thú.

Đồng tử của Ma Vô Thường co lại, rồi nhất mạnh từng chữ:

- Tấn Lôi bộ.

- Không tồi. - Ngón tay của Lục Thanh chỉ xéo vào không trung:

- Lục Thiên Thư đúng là gia tổ.

Huyết mạch của Chân Long trong cơ thể sôi lên. Huyết mạch của Chân Lông như sục sôi. Đối với Ma Vô Thường, mặc dù biết bây giờ rút lui là con đường sống và là lựa chọn sáng suốt nhất. Nhưng nếu hắn vất bỏ mọi người ở đây, một mình bỏ đi thì sau này con đường kiếm đạo của hắn sẽ tăng tiến rất khó khăn, chứ chưa cần phải nói ba năm rưỡi sau chống lại ma nữ tóc bạc.

Nếu lui, Lục Thanh không còn là chính mình.

- Nói như vậy, ngươi chính là hậu duệ của Lục Thiên Thư.

Con mắt đỏ như máu của Ma Vô Thường sáng ngời, nhìn chằm chằm về phía Lục Thanh. Giờ khác này, Lục Thanh chỉ cảm thấy một thứ lực lượng mạnh mẽ trong nháy mắt giam cầm hắn trong không trung. Lát sau, từ hai mắt của Ma Vô Thường, hai đạo thần quang đỏ như máu chợt bao phủ trên người của Lục Thanh.

Thấy tình hình không ổn, Lôi Thú bên cạnh Lục Thanh liền gầm lên một tiếng. Một đạo thiên lôi màu tím từ trong miệng nó phun ra, ngăn cản lại hai đạo ánh sáng đỏ như máu kia.

- Làm càn! - Ma Vô Thường quát một tiếng. Bàn tay thon dài như ngón tay của thiếu nữ, chộp một cái vào không trung. Ngay lập tức một đạo thiên lôi màu tím chợt xuất hiện.

Ngay sau đó, Lôi Thú đang bao quanh Tử Thiên Lôi cũng bị nghiền nát.

Tử Thiên Lôi phun ra một ngụm máu tươi, thân thể cũng bị giam cầm trong không trung.

- Cút.

Ma Vô Thường vẫy tay một cái, thân hình Tử Thiên Lôi như một cái bao cát, bắn về phía đám người Đỗ Nguyên.

Khói bụi bốc lên mù mịt, toàn thân của Tử Thiên Lôi chìm vào trong lòng đất hơn một trượng.

- Tử huynh! - Đám người Đỗ Nguyên lao đến, kéo Tử Thiên Lôi lên.

Nét mặt Tử Thiên Lôi có chút ngưng trọng rồi từ từ chuyển sang hoảng sợ. Lần đầu tiên, y hiểu được sự đáng sợ của Ma Vô Thường. Chỉ một cái nhấc tay mà y không có chút sức kháng cự. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Kiếm Phách tông sư! Đây là thực lực của Kiếm Phách tông sư.

Ánh mắt của Ma Vô Thường lóe lên hàn quang, nói:

- Trong lĩnh vực của ta, một con kiến như ngươi mà cũng dám động thủ với ta?

Nói xong, ánh mắt của Ma Vô Thường lại nhìn về phía Lục Thanh.

- A! Kiếm Thức! Không ngờ ngươi có thể ngưng tụ được Kiếm Thức.

Lần đầu tiên, Thức Hải bị người khác liếc mắt nhìn thấu khiến cho trong lòng Lục Thanh cảm thấy căng thẳng. Hắn cảm giác ánh sáng hồng đó đảo qua người khiến cho cơ thể mình phơi bày hết ra trước mắt người ta.

- Long Tuyền quả nhiên là coi trọng ngươi. Không ngờ cho Long Nguyên dịch chui cả vào trong máu thịt của ngươi. Thân thể của ngươi có thể nói vượt qua sự tưởng tượng của bản ma.

Dưới ánh mắt của mình, Ma Vô Thường thi thoảng lại cất lên tiếng tán thưởng. Còn Lục Thanh bị giam cầm trong không trung lại không thể động đậy.

Bất chợt, trong ánh mắt của Ma Vô Thường, những tia sáng đỏ như máu chợt ngưng tụ. Hai tia sáng đỏ chói như xuyên phá không gian, chui vào trong thân thể Lục Thanh.

Lục Thanh cảm thấy cả kinh. Ngưng thần nhìn vào trong, Lục Thanh phát hiện, hai tia sáng đó lao thẳng tới Kiếm Chủng của hắn.

Chúng giống như tia sáng theo pháp tắc giữa không gian. Kiếm Hồn dài chín tấc tỏa ra ánh sáng màu tím và trắng đang dao động theo một quy tắc. Phía trên Kiếm Hồn, Tiên thiên Phong Lôi châu cũng biết thành một quả cầu sáng màu trắng và tím. Ở trong đó, pháp tắc của Phong Lôi đang thoáng tản ra ngoài.

Trong nháy mắt khi tia sáng đỏ như máu kia chiếu lên Kiếm Hồn, quả cầu sáng phía bên trên chợt bắn ra một đạo Kiếp Lôi màu tím đen. Kiếp Lôi màu tím đen đó là do khi ở trong Lôi Trì, tiên thiên Phong Lôi châu cố gắng hấp thu.

Gần như trong tích tắc, hai đạo ánh sáng màu máu kia liền bắn ra khỏi Kiếm Chủng của Lục Thanh.

Nhìn thấy Kiếp Lôi màu tím đen, cho dù là tông sư Kiếm Phách như Ma Vô Thường cũng tái mặt, lui lại một bước.

- Thiên Lôi nhị kiếp! Tốt! Xem ra bản ma đoán không sai. - Nét mặt Ma Vô Thường điểm một nụ cười khó hiểu:

- Tốt! Rất tốt.

Lát sau, Ma Vô Thường nghiêm mặt, nói:

- Bản ma là do khí tâm ma của Lục Thiên Thư sinh ra. Nếu tu vi của bản ma tinh tiến như thì nhất định phải hoàn thành tâm ma của hắn. Dù sao thì tính mạng của bản ma cũng vô cùng vô tận.

Lục Thanh chợt xuất hiện một ý nghĩ liền nói:

- Không biết tâm ma của gia tổ chính là cái gì?

- Cái gì? - Nét mặt Ma Vô Thường có chút khó hiểu:

- Mấy thứ này ngươi chờ về sau, tự nhiên sẽ biết được.

Ma Vô Thường nhướng mày không nói. Lục Thanh cũng không có cách nào.

- Được rồi tiểu tử! Bản ma mặc dù là ma nhưng kế thừa tâm ma của Lục Thiên Thư. Nhưng cũng biết giữ lời. Hôm nay, bổn ma sẽ không giết ngươi, trừ khi ngươi xui xẻo gặp lại bản ma nếu không bản ma sẽ không động thủ với ngươi. Coi như là trả lại ơn Lục Thiên Thư thưởng mạng cho.

Ma Vô Thường trầm giọng nói. Ngay lập tức, Lục Thanh liền cảm thấy toàn thân thoải mái trở lại.

- Về phần các ngươi. .. - Ma Vô Thường cười lạnh một tiếng rồi quay đầu nhìn về phía đám người Đỗ Nguyên:

- Lúc trước, khi bản ma sinh ra, năm người Huyền Dương lão nhân lợi dụng khí Thiên Phong phong ấn bản ma trong thanh kiếm này. Lần phong ấn này mất hai trăm năm thời gian. Chưa nói chúng tìm tới di thể cảnh giới Kiếm Hồn và thần kiếm, muốn mượn uy nghiêm Kiếm Ý của họ để trấn áp vĩnh viễn ta ở đây. Đáng tiếc, bọn họ cơ bản không biết rằng bản ma có bản lĩnh tiên thiên ma khí. Trong một trăm năm mươi năm, bản ma phải mất tới một trăm năm mươi năm mới ma hóa được toàn bộ.

- Lúc sau, bản ma liền bắt đầu mượn lực lượng của họ, ở cái mà các ngươi gọi là Kim Thiên Bách Chiến bảng thu hút đám kiếm giả các ngươi vào nơi này, hấp thu hồn phách để phá tan Thiên Phong kiếm trấn áp bản ma. Cuối cùng cho tới hôm nay, nhờ đám tiểu bối các ngươi ban tặng nên bản ma cũng thoát ra được. Các ngươi yên tâm, bản ma nhất định sẽ báo đáp các ngươi.

- Bắt đầu từ ngươi. - Ánh mắt của Ma Vô Thường ngưng tụ trên người Đỗ Nguyên:

- Ngươi tập luyện chính là Huyền Dương kiếm khí, lại có huyết mạch của Kim Ô. Như vậy chắc chắn có liên quan với Huyền Dương lão nhân. Nên thứ nhất, bắt đầu từ ngươi.

Tử Thiên Lôi nhanh chóng không chút do dự, lau khô máu tươi nơi khóe miệng rồi đứng bên cạnh Đỗ Nguyên. Cùng một lúc, Lãnh Ngôn Tâm, Lam Huyền Y cũng đứng bên Đỗ Nguyên.

- Ta Hạo Nhiên tông, tu luyện Hạo Nhiên Chính khí. - Tiếp theo đó, Lý Hạo cũng dậm chân, vọt tới bên cạnh Lam Huyền Y.

Tiếp theo, tất cả đám đại sư cảnh giới Kiếm Hồn cùng xuất kiếm. Tính cả năm người Lô Luân, sáu mươi mốt vị đại sự cùng xuất kiêm, tỏa ra Kiếm Ý ngút trời. Lập tức trong hư không, tiếng kiếm ngân vang dội khắp mọi nơi. Những tia khí sắc bén hội tụ trên người đám đại sư. Ngay lập tức trên đỉnh đầu bọn hội tụ một thanh kiếm sắc bén màu vàng. Thanh kiếm cao ngàn trượng tỏa ra những tia khí sắc bén. Mặc dù không bằng được Thiên Phong kiếm nhưng cũng có được uy năng khó có thể tưởng tượng.

Sáu mươi mốt tia Kiếm Ý hội tụ khiến cho trên thanh kiếm sắc bén lập tức sinh ra rất nhiều loại thuộc tính khác nhau.

Dưới sự dẫn động của sáu mươi mốt thanh thần kiếm, thanh kiếm liền lập tức lăng không chém xuống đầu Ma Vô Thường.

Trong khoảng không gian đỏ như máu quanh Ma Vô Thường, một khoảng không gian Động Hư dài mấy trượng nhanh chóng xuất hiện trên mũi kiếm. Uy thế khủng bố trong nháy mắt khóa chặt Ma Vô Thường giữa hư không. Lục Thanh suy đoán, đối mặt với một kiếm như vậy cho dù là hắn cũng chỉ có một kết quả là chết.

Ma Vô Thường hừ lạnh một tiếng. Ma khí chợt dân lên ngập trời. Không gian đỏ như máu trong tích tắc, từ màu đỏ nhạt biến thành màu đỏ như máu.

- Hạt gạo mà cũng đòi tỏa sáng.

Kiếm chỉ của y chỉ một cái, trong không trung lập tức như có cái gì đó xuất hiện. Nhưng ngay lập tức, trong ánh mắt khiếp sợ của Lục Thanh, thanh kiếm của Tử Thiên Lôi chợt hình thành giữa không trung. Trên đỉnh đầu Ma Vô Thường, không gian động hư nơi đầu thanh kiếm như bị trấn áp, trong phút chốc liền khép lại.

- Vỡ!

Âm thanh của Ma Vô Thường lạnh như băng, không hề có chút cảm xúc.

Dường như bọt nước tiêu tan, thanh kiếm có uy thế vô song liền vỡ nát. Không hề có gợn sóng nào tản ra cũng chẳng hề có một tia khí nào khác. Trong không gian, ma khí đỏ như máu bốc lên, nuốt chửng mọi thứ.

Tử Thiên Lôi hét lớn một tiếng, Lôi vực trăm trượng lại xuất hiện trên đỉnh đầu Tử Thiên Lôi, bao phủ mọi người lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.