Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 529: Long Mã



- Nguyệt Loan! - Kiếm quang đỏ sẫm xuất hiện, sau một khắc lão giả đã từ mấy trăm trượng hư không nhảy tới trên đầu thuyền.

- Gia gia! - Hốc mắt đỏ lên, Hỏa Nguyệt Loan thoáng cái đã nhảy vào trong lòng lão nhân.

- Tốt rồi. Đã lớn như vậy mà vẫn còn giống tiểu hài tử, sau này làm sao có thể gả ra ngoài chứ? - Trên mặt xuất hiện nụ cười ôn hòa, lão nhân vuốt ve mái tóc dài của Hỏa Nguyệt Loan, yêu thương nói.

- Chán ghét. Người ta sẽ không lấy chồng đâu. - Nghe lão nhân trêu chọc, Hỏa Nguyệt Loan đỏ mặt lên, không thuận theo nói.

- Ý! - Sau một khắc, ánh mắt lão nhân liền rơi xuống người Long Mã.

- Sao lại có long khí? Là vị linh thú nào? - Lão giả hướng về phía Long Mã nói.

Long khí?

Hai thúc cháu Hải Vô Quy hơi ngẩn người ra, Long Mã hôm nay mới chỉ là nhị cấp linh thú, thật sự là nó có huyết mạch của Long tộc?

Đến giờ phút này, hai người mới biết tại sao Thủy Giao Long vẫn luôn bám theo bọn họ không rời chính là do Viêm Lưu Mã được kích phát Long tộc huyết mạch.

- Gia gia! Đây là Viêm nhi mà. - Hỏa Nguyệt Loan chỉ thoáng cái đã nhảy lại cạnh Long Mã, có lão nhân này sử dụng thiên địa lực để trấn áp, long uy của Thủy Giao Long cách đó gần trăm dặm không thể tạo thành ảnh hưởng gì đặc biệt đối với đám người Hải Vô Quy.

- Viêm nhi? Chính là con Viêm Lưu Mã sao? - Lão nhân hơi sửng sốt một chút.

- Viêm Lưu Mã? Như thế nào có thể?

Lúc này, nguyên bổn hơn hai mươi kiếm giả đi theo lão nhân lúc này cũng tới nơi. Giờ phút này mở miệng đó là một gã hồng bào trung niên ở trong đám người, trong lúc nói chuyện dù là kinh ngạc cũng hiển lộ ra một chút khí tức uy nghiêm của thượng vị giả.

- Cha! - Hỏa Nguyệt Loan sợ hãi gọi một tiếng, hiển nhiên nàng đối với vị trung niên nhân này có chút e ngại.

- Nó đích thật là Viêm nhi tiến hóa thành, bọn họ đều nói vị đại ca này là Nhân phẩm Thú Sư, hắn lúc trước ở Tam Giác Loan cứu được nữ nhi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.xyz

- Ồ? - Lão nhân lúc trước được Hỏa Nguyệt Loan ôm lấy cánh tay lúc này cũng chuyển ánh mắt nhìn về phía Lục Thanh.

Trong ánh mắt đỏ sậm tỏa ra quang mang sắc bén đảo qua trên người Lục Thanh.

- Vị sư phụ này! Vị này là thất trưởng lão của Địa Động Tông chúng ta cùng với Nộ Viêm đảo đảo chủ Hỏa Liệt đại sư. - Tựa hồ sợ Lục Thanh không biết ai, Hải Vô Quy lập tức tiến lên trước giới thiệu cho Lục Thanh.

Khẽ gật đầu, Lục Thanh vẫn như trước không có mở miệng, mà đem ánh mắt chuyển về phía xa, ở nơi đó đang tỏa ra một cỗ long uy mong mảnh.

- Tiểu tử! Ngươi. .. ..

- Câm mồm. - Hỏa Liệt khoát tay áo nói:

- Người tuổi trẻ có chút ngạo khí cũng là bình thường.

Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Hỏa Liệt vẫn có chút ngạc nhiên, vừa rồi hắn vận dụng kiếm đạo thần thông Địa Hỏa Nhãn độc môn của Hỏa gia. Địa Hỏa Nhãn ngoại trừ có tác dụng công kích đặc thù ra thì còn có thể nhìn thấu tu vi của kiếm giả cao hơn mình một giai vị.

Nhưng vừa rồi hắn nhìn Lục Thanh lại không hề phát hiện ra được tu vi của người trẻ tuổi này, Địa Hỏa Nhãn chỉ nhìn thấy đan điền, ý thức hải trống rỗng của hắn mà thôi.

Tuy nói, Thú Sư chỉ cần có quan hệ với linh thú, tu vi kiếm đạo không phải điều trọng yếu, nhưng đại khái thì các Ngự Thú Sư vẫn đều chọn tu luyện. Dù sao chính mình có nhiều thêm một chút thực lực thì trong khi giao đấu sẽ có thêm một phần thắng lợi.

Chẳng lẽ, chính bởi vì không có chút tu vi nào cho nên hắn mới có thể tâm thần hợp nhất với linh thú, đạt tới Nhân phẩm Ngự Thú Sư sao?

Trong lòng Hỏa Liệt không khỏi suy nghĩ một hồi, nhưng hắn cũng không mở miệng hỏi.

- Tất cả những người có tu vi dưới Kiếm Chủ lập tức thối lui vào trong đảo. - Cảm ứng được cỗ long uy ở phía xa đang không ngừng tới gần, Hỏa Liệt trầm giọng quát.

Như được đại xá, lần này nhiều hán tử trên thuyền lấp tức đưa thuyền cập vào bờ, Nộ Viêm đảo không có vịnh, dọc theo bờ biển là những bãi hỏa nham cùng bờ cát rộng lớn, đây cũng chính là địa phương tốt nhất để thả neo.

Không chút chần chờ, mọi người lập tức xuống khỏi thuyền.

- Nguyệt Loan! Các ngươi lui ra phía sau.

Sau khi mọi người thối lui vào sâu trong đất liền, trên bãi hỏa nham chỉ còn lại hai người Hải Vô Quy, Lục Thanh, ngoài ra còn có Long Mã Viêm nhi cùng với Hỏa Nguyệt Loan cũng không có rời đi.

- Vô Phong. Ngươi cũng lui lại phía sau, nơi này không phải chỗ các ngươi có thể nhúng tay vào.

- Vâng! - Cho dù không có Thủy Giao Long đột kích, thì giờ phút này xuất hiện nhiều Kiếm Chủ chuẩn đại sư như vậy, Hải Vô Quy cũng cảm thấy như đang có rất nhiều mũi kiếm chỉ vào lưng, khiến cho tâm thần rung động. Bây giờ nghe được Hải Vô Quy phân phó, hắn lập tức rời khỏi thuyền tiến sâu vào trong đảo.

Long Mã cúi đầu cắn ống tay áo của Lục Thanh, như muốn lôi kéo hắn cùng rời đi, cánh tay Lục Thanh hơi động, hắn đã thoát khỏi miệng của Long Mã.

- Đi đi. .. Ta sẽ không có việc gì đâu. - Nhẹ nhàng vuốt ve chiếc sừng trên đầu Long Mã, Lục Thanh thấp giọng nói.

Khẽ kêu lên một tiếng, Long Mã liền muốn cùng Hỏa Nguyệt Loan rời đi.

- Ây! Long Mã không thể đi. - Đột nhiên, lão nhân bên cạnh trung niên mặc hồng bào mở miệng nói.

- Cha! - Hỏa Nguyệt Loan kinh hô lên một tiếng.

- Linh thú thức tỉnh huyết mạch Long tộc, nếu như Thủy Giao Long vì nó mà đến, thì nó không thể đi. Lần này bố trí có biến phát sinh, nếu như có thể dựa vào nó mà chu toàn được thì là kết quả tốt nhất.

- Cha! Người muốn cho Viêm nhi đối mặt với lục giai Thủy Giao Long sao? - Hỏa Nguyệt Loan nhất thời khẩn trương nói:

- Gia gia. .. ..

Trầm ngâm một lúc, lão giả được nàng gọi là gia gia cũng mở miệng nói;

- Nguyệt Loan! Sự tình lần này liên quan tới đại thế của tông môn, Viêm nhi không thể đi được.

- Cái gì? - Ánh mắt Hỏa Nguyệt Loan hơi ngẩn ra, lập tức nhìn về phía Viêm nhi thì thấy bộ dáng của nó thay đổi, nó đem gương mặt cọ cọ lên cánh tay của nàng.

Ánh mắt của Hỏa Nguyệt Loan nhất thời trở nên kiên định, nàng nói:

- Tiểu chất cũng không đi!

- Hồ đồ! - Hỏa Liệt trừng mắt, phất tay như muốn sử dụng thiên địa lực để giam cầm nàng.

Nhưng mà lúc này Viêm kiếm đột ngột xuất hiện ở trên cổ, Hỏa Nguyệt Loan bất ngờ lớn giọng nói:

- Gia gia! Nếu như người muốn đuổi tiểu chất đi, tiểu chất liền chết ở trước mặt các người cho xem. Tiểu chất cùng với Viêm nhi đã lớn lên với nhau, nó mặc dù là linh thú, nhưng cũng là bằng hữu tốt nhất của tiểu chất.

- Làm càn! Mau buông kiếm xống. - Trung niên nhân ở bên cạnh Hỏa Liệt lớn tiếng quát, theo tiếng quát là một cỗ khí tức uy nghiêm đánh sâu vào trong lòng. Hỏa Nguyệt Loan phải lui lại vài bước, nhưng khóe môi vẫn cắn chặt, ngọn kiếm trong tay không hề nhúc nhích.

- Hỗn trướng! - Hồng bào trung niên nhân vừa định nhấc chân bước ra.

- Quên đi. - Một cánh tay đưa lên chặn lại, Hỏa Liệt thở dài một hơi, ánh mắt có chút vui mừng nói:

- Như vậy cũng tốt, Nguyệt Loan, ngươi đã thật sự trưởng thành rồi, hãy lưu lại đi.

- Cha! - Hồng bào trung niên cau mày nói.

- Hài! Hỏa Liệt ta nếu như ngay cả cháu gái cũng không bảo hộ được, vậy Nộ Viêm Đảo cũng không cần phải tồn tại nữa, nữ tử không thể đảm nhận chức gia chủ đều là ngươi lừa ta gạt mà thôi. Cường giả vi tôn, không thể không nói, Nguyệt Loan này có một phần tính nết rất tốt. - Hỏa Liệt khoát tay áo nói.

- Cám ơn gia gia! - Hỏa Nguyệt Loan nức nở nói. Nàng biết, nàng lưu lại thì tới khi diễn ra đại chiến khẳng định sẽ càng làm mọi người rối loạn.

- Tiểu huynh đệ! Linh thú của ngươi đâu? Thủy Giao Long sắp tới đây, trước tiên hãy tự bảo vệ thân mình cho thật thỏa đáng. - Quay sang phía Lục Thanh, Hỏa Liệt nói:

- Người trẻ tuổi kiêu ngạo một chút cũng không tồi, nhưng nếu có thể đủ khí độ nắm giữ tốt mọi tình huống mới là tốt.

Nói đến đây, ánh mắt Hỏa Liệt chăm chú nhìn Lục Thanh một lúc.

Lúc này, Lục Thanh cuối cùng cũng ngẩn đầu lên, liếc mắt nhìn Liệt Hỏa nói:

- Đa tạ.

Bình tĩnh!

"Thật sự là rất bình tĩnh" - Trong lòng Liệt Hỏa thầm nghĩ, đồng thời ánh mắt cũng lộ ra vẻ tán thưởng. Không có một chút tu vi nào, nhưng lại có thể thản nhiên đối mặt với Kiếm Vương, đối mặt với lục giai Thủy Giao Long mà mặt không chút thay đổi, không chút vội vàng, cũng không biết là tông môn nào có thủ đoạn dạy dỗ tốt như vậy.

Đúng lúc này, một đạo long ngâm bàng hào hùng từ phương xa truyền tới, Long uy xông thẳng tới. Bầu trời ngoài khơi, không khí ngưng trệ, nước biển tĩnh lặng giống như một chiếc gương, phảng chiếu rõ bầu trời. nhưng khi Thủy Giao Long tới gần, Thủy thuộc tính trong không khí dần đậm lên, trên chín tầng trời, mây bắt đầu được ngưng kết lại đem ánh nắng của mặt trời che đi.

Mây tích tụ lại càng lúc càng nhiều, màu sắc của nó cũng dần trở thành xám, giống như bị một ai đấy dùng bàn tay che bầu trời lại, mang tới không khí vô cùng áp lực.

Lại một đoạn thời gian nữa trôi qua, phía chân trời xuất hiện một đạo bóng ma rất lớn, đồng thời còn có hơn mười khối quang điểm các màu hiện ra.

Xuyên qua tầng hơi nước, mọi người cuối cùng cũng thấy một đạo thân ảnh rất lớn xuất hiện trong tầm mắt.

Đây là một đầu Thủy Giao Long ước chừng ba trăm trượng, trên thân hình bao phủ một tầng lân phiến màu lam, thông qua màn hơi nước nhìn thì lung linh dị thường, trông rất xinh đẹp. Một linh thú xinh đẹp như vậy không thể ngờ được nó trong vòng hai trăm năm qua đã cắn nuốt hơn mười vạn đồng nam, đồng nữ!

Con Giao Long mở chiếc trảo của mình ra, trông như ba ba bốn cánh cánh của chiếc cối xay gió, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm về phía đám người Liệt Hỏa.

Tiếng long ngâm lại một lần nữa xé gió vang lên, lãng đãng truyền đi hơn mười dặm, tràn về phía đám người Liệt Hỏa.

Chân không vỡ nát, thanh âm long ngâm thoát ra, chân không không có bất cứ sự kháng cự nào đã bị nghiền nát.

Sắc mặt tương đối ngưng trọng, đối mặt với long uy bao phủ vài dặm, Hỏa Liệt trịnh trọng rút Viêm Dương kiếm ở sau lưng ra.

Viêm Dương kiếm, thượng phẩm Thanh Phàm cấp thần kiếm chính là thần kiếm truyền thừa của Hỏa gia trên Nộ Viêm Đảo. Thanh kiếm này sử dụng Địa Hỏa tinh kim nằm yên lặng mười năm trong Thiên Niên huyền băng, sau đó ở chỗ Địa Hỏa liên miên chú luyện thành. Ngày thanh kiếm xuất hiện, Địa Hỏa không ngừng xuất hiện ở xung quanh.

Tiếng kiếm ngân xé gió vang lên, tay phải vừa lộn, Viêm Dương kiếm được huy động chém ra.

- Tan!

Theo tiếng quát của Liệt Hỏa, thiên địa lực trong hư không nháy mắt đã trấn áp xuống, thiên địa uy áp cường đại ở cách bọn họ năm dặm va chạm với sóng âm.

"Ầm ầm ầm"

Một tiếng nổ vang vọng tới tận chân trời, nơi hai luồng lực lượng giao nhau, xuất hiện những gợn sóng không gian lờ mờ khuếch tán ra. Đem chân không xung quanh chấn nát đi, nước biển đồng dạng cũng bị ép cho bắn lên. Chỉ chốc lát, trong khu vực cách đó mười dặm trong chốc lát đã xuất hiện một quả thủy cầu màu lam, bên trong thủy cầu, sóng không gian chấn động, không ngừng cắn nuốt nước biển ở xung quanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.