Long Vương Đại nhân, đây chính là cửa vào tầng hai. Bạo Viêm Độc Giác Thú khom người nói.
Lục Thanh gật gật đầu, lập tức ra tay thu thập một ít Địa Hỏa Chân Kim Thiết, nơi đây đã vào sâu tận trong cùng. Địa Hỏa Chân Kim Thiết đã đạt tới vạn năm tuổi
Kế đó. Lục Thanh khẽ động tâm niệm, trên lòng bàn tay hắn lập tức chảy ra một giọt máu màu vàng tím toát ra hào quang trắng toát, nhưng hào quang trắng kia giữa lúc Lục Thanh động niệm, biến tiêu tan mất.
- Long Vương Đại nhân, đây là. ..
Giờ phút này, trong mắt Bạo Viêm Độc Giác Thú chỉ còn lại giọt máu màu vàng tím này thôi.
- Những gì ngươi giúp ta, ta lấy giọt máu Long Vương này trao đổi. Tuy rằng chỉ có một giọt, nhưng cũng đã đủ rồi.
Lục Thanh dứt lời bên đưa giọt máu Long Vương tới trước mặt Bạo Viêm Độc Giác Thú. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.xyz
Bạo Viêm Độc Giác Thú cảm nhận được lực huyết mạch mênh mông cuồn cuộn như nước thủy triều, huyết khí tinh thuần vô biên khiến cho tâm thần của nó cũng phải chấn động. Chỉ cần cảm ứng qua một lượt, nó liền biết Lục Thanh nói không sai. Huyết khí chứa trong giọt máu Long Vương này, những linh dược hàng ngàn năm không thể nào sánh nổi. Quan trọng nhất, đáng giá nhất vẫn là máu của Long Vương, đối với loài tẩu thú Man Hoang như nó, chính là thánh phẩm võ thượng có tác dụng làm tăng độ tinh thuần huyết mạch, gia tăng tiềm lực. Cho dù ai mang tới vài gốc linh dược vạn năm, nó cũng sẽ không trao đổi. Quả thật vật đáng giá nhất của nó ở nơi này là Địa Hỏa Chân Kim Thiết, nhưng so ra vẫn không quý hiếm bằng giọt máu Long Vương này.
- Đoạn nhân quả giữa ta và ngươi xem như kết thúc.
Dứt lời. Lục Thanh lập tức bước vào vòng khí xoáy màu tím bạc.
Đạt tới cảnh giới như Lục Thanh hiện tại, trong lòng đã sáng tỏ được rất nhiều thứ. Nhân quả của Thiên Đạo kỵ nhất là nhùng nhằng không rõ, nếu như không cần thiết, tốt nhất không nên dây vào. Cho dù dây vào cũng phải mau chóng chấm dứt, nếu không, lực vô minh ẩn chứa trong Thiên Đạo sẽ thúc đẩy nhân quả. Đến lúc đó, nếu chính mình không chấm dứt nhân quả, kết quả sẽ đi tới chỗ nào sẽ khó lòng đoán trước. Hơn nữa Thiên Đạo thưởng phạt vốn rất công bằng, bất kề nhân quả ra sao, cũng phải có lúc kết thúc.
Lục Thanh tự nghĩ hiện tại tuy rằng hắn nắm giữ lực lượng pháp tắc nằm ngoài Thiên Đạo, nhưng dù sao bản thân hắn vẫn nằm trong Thiên Đạo. Trừ phi có một ngày* hắn thật sự thoát ra ngoài mới không bị Thiên Đạo ràng buộc, còn hiện tại thì không có năng lực.
Lục Thanh tiến vào trong vòng khí xoáy màu xám bạc, lập tức cảm thấy một cỗ lực Thời Không mênh mông cuồn cuộn đầy biến ảo. Ngay lập tức, hắn đã xuất hiện bên một cái hồ lớn có chu vi trên dưới trăm dặm. Mặt hồ xanh trong như biển, giữa hồ có một đảo nhỏ chu vi chừng ba dặm, trên đó cây cỏ sum xuê tươi tốt. Giữa đảo ấy cũng có một vòng khí xoáy màu xám bạc, mà Lục Thanh bị vòng khí xoáy màu xám bạc giữa đảo này phun ra.
Vừa xuất hiện. Lục Thanh đã cảm thấy có hàng chục ánh mắt đang nhìn mình chăm chú, uy nghiêm ẩn chứa trong nhưng ánh mắt này không hề kém Đại sư cảnh giới Kiếm Hồn.
Hàng chục tên Đại sư cảnh giới Kiếm Hồn!
Lục Thanh nhìn lướt qua một vòng, phát hiện ra lúc này trên đảo đang chia làm năm phe, mỗi phe có từ mười tới hai mươi tên Kiếm Giả. Mỗi một tên Kiếm Giả như vậy có tu vi thấp nhắt cũng đạt tới Kiếm Vương, cũng có một tên Đại sư Kiếm Tông đỉnh phong.
Tuy nhiên chuyện làm cho Lục Thanh kinh ngạc không phải là số lượng của Đại sư Kiếm Đạo có mặt ở đây, mà là hệ kiếm khí bọn họ có được. Không ngờ bình thường nhất cũng đã là hệ phi Ngũ Hành, thậm chí còn có một Đai sư Kiếm Đao trung niên có được kiếm khí của ba hệ.
Lúc này, trong một phe toàn là Kiếm Giả mặc y phục tím, một tên trung niên trầm giọng quát hỏi Lục Thanh.
Lục Thanh chỉ thản nhiên liếc nhìn tên trung niên kia một cái, sau đó ánh mắt chăm chú nhìn vào hồ lớn trước mặt.
Lúc này trong hồ có một con cá sấu màu xanh dài chừng trăm trượng đang há rộng miệng đầy răng sắc nhọn, từng trận khí hàn băng từ trong miệng nó phóng xuất ra. Tuy nhiên chuyện làm cho người ta kinh ngạc chính là, nước hồ lại không có dấu hiệu đóng băng. Linh thú ngũ giai!
Lục Thanh khẽ giật mình kinh hãi Man Hoang Kiếm Mộ, cũng gọi là Mộ Chúng Thánh này quả thật không tầm thường. Chỉ mới tầng hai đã có thể dễ dàng gặp được linh thú ngũ giai tụ tập thành đàn. Nếu so với Bạo Viêm Độc Giác Thú tụ tập hàng vạn con ở cửa vào bên tầng một, tuy rằng nhưng con cá sấu này chỉ có khoảng trên dưới trăm con, nhưng so về đẳng cấp lại hơn xa. Thậm chí trong số đó. Lục Thanh còn phát hiện ra chừng mười con cá sấu lục giai màu đen. Trên người nhưng con cá sấu này, Lục Thanh cảm nhận được rất rồ ràng huyết mạch hung thú. Trong Man Hoang Kiếm Mộ nồng đậm khí tức Man Hoang này, hung tính trên người đám hung thủ cũng không mất đi, cũng không sút giảm tới mức đủ để khiến cho linh thú trở nên thuần hóa.
Lúc này Lục Thanh cũng có thể biết được vì sao nhân mã năm phe lại không dám tự tiện hành động thiếu suy nghĩ. Trên dưới trăm con hung thú, thấp nhất cũng là ngũ giai, nhất định bọn họ không thể nào chịu nổi.
- Ngươi là đệ tử tông nào, vì sao tự tiện xông vào tầng hai Man Hoang Kiếm Mộ này? Tên trung niên kia lại hỏi.
Ánh mắt Lục Thanh khẽ chuyển nhìn sang tên trung niên:
- Tán tu không vào được hay sao?
- Tán tu ư?
Người trung niên kia cười cười:
- Tuổi của tiêu tử ngươi còn trẽ, có lẽ mới vừa tiên vào cành giới Kiếm Hôn, lại tu luyện bí quyết che giấu khí tức không tồi, không ngờ bản nhân nhìn không thấu được tu vi của ngươi.
Tên trung niên đột nhiên đổi giọng, lạnh lùng nói:
- Chẳng lẽ ngươi không biết, mười lăm đại tông môn cấp Bạch Linh chúng ta đã ký kết khế ước cùng Tán Tu nhất mạch các ngươi, phân chia thời gian tiến vào Man Hoang Kiếm Mộ hay sao? Ngươi nói như vậy là coi khinh bọn ta quá mức. ..
- Tán Tu nhất mạch. .. Lục Thanh cau mày nói:
- Ta không phải là Tán Tu nhất mạch.
- Không phải Tán Tu nhất mạch?
Tên trung niên kia sửng sốt, lập tức quan sát Lục Thanh một lượt từ đầu tới chân, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc:
- Kiếm Giả không phải Tán Tu nhất mạch, với độ tuổi như vậy mà đã trở thành Đại sư cảnh giới Kiếm Hồn, tư chất ngộ tính của ngươi quả thật không tồi. Xem ra nhất định ngươi đã cho con Bạo Viêm Độc Giác Thú kia rất nhiều ích lợi, cho nên nó mới để ngươi tiến vào. Tuy nhiên trừ phi là năm đại thánh địa tông môn Thánh giới Tủ Hoàng ra. Kiếm Giả khác muốn vào Man Hoang Kiếm Mộ này, đều phải tuân theo quy củ của thế lực chúng ta.
- Quy củ thể nào?
Tên trung niên nhìn lại Lục Thanh lần nữa, hai mắt nheo lại:
- Chịu nghe theo sự điêu động của chúng ta, nghe theo chúng ta an bày. Nêu không, ngươi chỉ có thề rời khỏi tầng hai trở về tầng một. Tầng một vốn mở rộng cho tất cả mọi người, chỉ cần tiến vào là có thể thăm dò.
Từ trên người tên trung niên này. Lục Thanh cảm thấy một cỗ khí tức không tốt, mà tên trung niên vừa nói như vậy, Lục Thanh lập tức phát hiện nhân mã bốn phe kia có rất nhiều người mắt sáng rực lên.
- Ngươi ra ngoài đó dẫn dụ đản Man Hoang Băng Ngạc kia rời đi. sau đó chúng ta có thể cho ngươi tiến vào tầng hai một lần. Lần sau sẽ không có chuyện tốt như vậy nữa.
-Dần dụ rời đi. ..
Trong mắt Lục Thanh chợt lóe hàn quang:
- Các ngươi muốn ta đi chịu chết hay sao?
- Chịu chết ư?
Tên trung niên lắc lắc đầu:
- Ta cũng không cường ép ngươi, nếu không, ngươi cứ việc lui về tầng một, không còn lựa chọn nào khác.
Rốt cục trên mặt lộ vẻ lạnh lùng. Lục Thanh bình thản nói:
- Đây là tác phong hành sự của giới Bạch Linh các ngươi sao? Xem ra sau khi có được thực lực và thế lực, quả thật người ta rất dễ dàng trở nên thối nát, dù là Đại sư cảnh giới Kiếm Hồn cũng không ngoại lệ.
- Tiểu tử ngươi nói cái gì?
Bên cạnh tên trung niên, lập tức đông thời có người của thể lực bốn phe kia quát tháo.
- Tiểu tử ngươi quả thật không biết thế nào là đất rộng trời cao! Mắt tên trung niên lộ hàn quang:
- Minh Nghĩa, ngươi ra dạy cho hãn một bài học, để cho tiểu tử này hiểu được, không phải tiến vào cảnh giới Kiếm Hồn thì có thể không coi người khác ra gì. ở giới Bạch Linh ta, cảnh giới Kiếm Hồn nhiều không kể xiết.
-Dạ!
Ngay tức khắc, một thanh niên chưa tới ba mươi từ sau lưng tên trung niên nhảy vọt lên không. Gần như nháy mắt, thanh niên kia đã vượt qua mấy trăm trượng không gian, rơi xuống đỉnh đầu Lục Thanh Một thanh thần kiếm cấp Thanh Phàm thượng phẩm nhanh như chớp phóng xuất ra hào quang màu tím chói mắt. Kiếm cương Từ Hỏa tinh Thuần vô cùng, mức độ tinh thuần của nó khiến cho đại đa số người của năm phe cũng phải nhìn chăm chú.
Tu vi của tên này không tầm thường, dù là trong năm phe này cũng khá nổi tiếng. Thanh niên này có tu vi Kiếm Vương đại thiên vị, một kiếm chém xuống trông vụng về mà vô cùng tinh xảo, khí thế như trời giáng. Lực thiên địa mênh mông hóa thành uy áp khôn cùng đè ép lên người Lục Thanh.
- Bùng. ..
Trong nháy mắt, phía trên mũi kiếm kéo dài ra một đạo kiếm cương Tử Hỏa, tuy chỉ dài một trượng, nhưng trong khoảnh khắc cánh tay y run lên, cũng khiến kiếm cương gần như ngưng tụ thành thực chất. Kiếm cương đi qua nơi nào, không gian nơi ấy đều trở nên vặn vẹo, gần như muốn biến thành sóng gợn không gian.
- Hay. Tử Diễm tông Minh Nghĩa này đã gần như đạt tới cảnh giới Kiếm Vương, độ tuổi như vậy chính là nhân tài hiếm thấy trong toàn tông.
Nhưng nhìn vào một kiếm đánh xuống đầu mình, trong mắt Lục Thanh bất giác đã ngập tràn sát ý.
Kiếm chỉ tay phải Lục Thanh điểm ra, chỉ nghe một tiếng kiếm ngâm trong trẻo vang lên, Minh Nghĩa tỏ ra vô cùng sửng sốt Bởi vì đột nhiên y phát hiện, một kiếm đang bổ xuống của mình dường như gặp phải một tòa núi lớn, khiến cho ngưng trệ giữa không trung.
- Làm sao có thể như vậy được?
Kiếm cương Tử Hỏa trên Thần kiếm nháy mắt tan nát, mà lúc này, ngón trỏ Lục Thanh khẽ búng vào thân thần kiếm một cái.
Tiếng Kiếm ngâm kinh khủng vang lên từ Thần Kiếm trong tay Minh Nghĩa, ngay tức khắc. Minh Nghĩa cảm thấy có một luồng sức mạnh kinh khủng theo Thần Kiếm trên tay truyền khắp toàn thân. Chỉ trong thoáng chốc, chẳng những là máu thịt trên thân thể y, ngay cả Kiếm Chủng trong Đan Điền Khí Hải cũng bắt đầu nứt vỡ.
- Minh Nghĩa!
Ở ngoài trăm trượng, trung niên áo tím kia chỉ kịp kêu lên một tiếng, lập tức trong không trung thoáng hiện một đạo lưu quang màu tím.
Ngay sau đó, trung niên áo tím nhìn thấy một thanh thần kiếm màu tím cắm phập trước mặt mình, không phải Thần kiếm của Minh Nghĩa thì còn ai. Giữa không trung, Minh Nghĩa chậm rãi rơi xuống đất, một đường chỉ máu bắt đầu từ trên trán kéo dài thẳng xuống Đan Điền Khí Hải.
Hai mắt Minh Nghĩa trợn trừng, nhìn chằm chằm Lục Thanh với vẻ không thể nào tin được. Ngay tức khắc, trên người Minh Nghĩa bay ra mười điểm sáng trắng, sau đó chậm rãi tan biến vào không khí.