Một mảnh bầu trời bên trên Cấm Đoạn sơn mạch , thiên biến dị tượng, tự nhiên làm cho mọi người quanh đó chú ý.
Ở trên một con đường nhỏ trong rừng, một đội nhân mã bước đi cẩn thận, thấy cảnh tượng biến hóa, vội vàng dừng bước.
"Phụ thân, bên kia có chuyện gì vậy?"
"Đừng quan tâm tới những chuyện này, Cấm Đoạn sơn mạch vốn là một nơi cổ quái, nói không chừng là yêu ma đang tu luyện ở đó. Chúng ta tới nơi này chính là muốn tìm kiếm tiên linh phù hợp cho ngươi, chuyện gì tránh được thì nên tránh đi ."
"Hài nhi đã hiểu rồi."
"Tốt, vậy chúng ta tiếp tục lên đường đi."
"Dạ!"
. . .
Chỉ dừng lại trong chốc lát, đội ngũ kia tiếp tục lên đường.
Người dẫn đầu chính là Sài gia phụ tử, chỉ bất quá Sài phụ lúc này cũng chỉ là một tôn hư ảnh hóa thân, cả người khí thế nội liễm, không khác gì người thường cả. Mà phía sau bọn họ, hắc bạch nhị lão cùng hơn mười tên tiên sĩ mặc áo đen lẳng lặng mà đi, trầm tĩnh nghiêm nghị.
Sài Thiệu Kiệt hôm nay, mắt trái mang theo một cái bịt mắt màu vàng, trên người đã bớt đi vài phần khoa trương, nhiều thêm vài phần nội liễm, chẳng qua mắt phải thỉnh thoảng ánh lên tà quang càng thêm mãnh liệt.
"Phụ thân, ngươi nhắc tới chỗ kia thật sự có tiên linh phù hợp với ta sao?"
Cố gắng nén sự kích động trong lòng, Sài Thiệu Kiệt trịnh trọng hỏi phụ thân của mình.
Ban đầu sau khi rời khỏi Lưu Sa thành, Sài phụ cũng không trở lại biên thành, mà là trực tiếp dẫn theo Sài Thiệu Kiệt đám người đi tới Cấm Đoạn sơn mạch, mục đích chủ yếu chính là muốn tìm kiếm tiên linh thích hợp nhất cho Sài Thiệu Kiệt.
"Kiệt nhi yên tâm đi, lần này sẽ không để cho ngươi thất vọng đâu."
Sài phụ thanh âm hùng hậu, mang theo một loại uy nghiêm vô cùng: "Chỗ kia chính là một mảnh đất cực kỳ tà ác, dựng dục thành một con tà linh vương, cùng thiên phú thuộc tính của ngươi vô cùng phù hợp. Nếu như ngươi có thể luyện hóa tà linh, cho dù là ở địa phương thiên kiêu tụ hội như thánh địa, cũng có thể nổi bật phi thường! Hơn nữa, sau này có Đại hoàng tử đến đón đỡ, nhất định có thể đạt được thành tựu cực lớn, thậm chí vượt xa ta."
Nghe dã vọng của phụ thân, Sài Thiệu Kiệt cũng khó kìm chế được tâm tình.
Qua nhiều năm như thế, tiên linh vẫn là một việc canh cánh trong lòng của hắn. Mặc dù hắn thiên phú dị bẩm, tài trí bất phàm, nhưng tiên linh có thể xứng đôi với hắn đã hiếm càng thêm hiếm, không phải do thuộc tính không phù hợp, vậy thì chính là phẩm chất quá thấp.
Hôm nay, chốc lát nữa thôi sẽ đạt tới tiên linh phù hợp với mình, Sài Thiệu Kiệt sao có thể không vui được chứ, hắn giờ phút này còn giữ vững tâm tình thanh tĩnh, cũng đã là cố gắng lắm rồi.
Chẳng qua sau khi vui mừng, Sài Thiệu Kiệt không khỏi nhíu mày: "Phụ thân, chuyện đã xảy ra hơn hai mươi năm, có thể có biến cố gì hay không?"
"Chắc là không!"
Sài phụ khoát tay áo, ngữ khí chắc chắn nói: "Nơi đó là một nơi tuyệt cảnh, bình thời không có kẻ nào dám tới. Năm đó là cha dẫn ám kỳ quân tới ngọn núi này thao luyện, nếu không phải chẳng may đi vào, cũng tuyệt đối không thể nào ngờ nơi đó là một cái tế đàn của thượng cổ tà linh. Nhưng chỗ kia quả thật có rất nhiều tà linh thủ hộ, nếu không phải được ám kỳ quân liều mình bảo vệ, sợ rằng đã chết ở nơi đó rồi . . ."
Dừng một lát, hư ảnh Sài phụ khẽ chớp động mấy cái: "Nhưng lúc này không giống khi xưa, tiên linh của ta đã tiến hóa đến cửu tinh, mà ta cũng đã bước vào hàng ngũ tiên đạo cường giả rồi, tà linh nơi đó căn bản không thể làm gì được ta. Lần này để bảo đảm vạn vô nhất thất, cha không tiếc lấy tiên thiên linh vật luyện thành hóa thân tự mình đi tới, nhất định sẽ giúp ngươi hàng phục con tà linh vương kia!"
"Hài nhi nhất định sẽ không làm cho phụ thân thất vọng!"
Sài Thiệu Kiệt nắm chặt nắm tay, trong vô thức ưỡn ngực lên. Mặc dù mắt trái của hắn không còn, nhưng cả người càng thêm hăng hái, tựa như đã quên đi ám ảnh do Vân Phàm mang đến.
. . .
. . .
Đoàn người cẩn thận từng bước tiến vào sâu trong sơn mạch, nơi này đã không còn thấy được bóng dáng của chim thú nữa rồi.
Trong lúc đột nhiên, một đạo lưu quang xẹt qua, trực tiếp hạ xuống phía trước đội ngũ, ngăn đường của bọn hắn.
"Sài Thiệu Kiệt, ngươi còn muốn chạy đi đâu?"
Một thanh âm thanh linh vang lên, mang theo vài phần lãnh ý.
Người đến là một tử y nữ tử, tay cầm trượng trúc, oản sa che mặt, hai mắt không linh, một luồng tóc đen buông trước ngực, làm cho người ta cảm nhận được sự thanh nhã dịu dàng. . . Không phải là Thiển Y còn có thể là ai.
Hôm đó Thiển Y đuổi theo đại quân, vốn định bắt Sài Thiệu Kiệt, không ngờ Sài phụ lại lén giở thủ đoạn dẫn nàng đi nơi khác!
Sau một hồi gian nan tìm kiếm, Thiển Y lúc này mới đuổi tới Cấm Đoạn sơn mạch.
"Thánh nữ các hạ, Sài mỗ nể ngươi là truyền nhân Thánh Địa, không muốn động thủ với ngươi, mới sai người dẫn ngươi đi nơi khác, ngươi lại tưởng Sài mỗ thật sự sợ ngươi hay sao? !"
Sài phụ hư ảnh tiến tới một bước, uy áp kinh khủng ngưng tụ quanh thân, vừa hiển lộ rõ ràng sự cường đại của mình, vừa muốn tránh giao thủ với đối phương, hi vọng có thể mượn thế đe dọa đối phương lùi bước.
Chỉ tiếc, Thiển Y đồng dạng là người bướng bỉnh, há có thể vì đối phương cường thế mà thay đổi quyết định của mình.
"Sài đại soái, con của ngươi làm gì hẳn là ngươi phải rõ hơn ta, hắn sai người khu xử thú triều công kích thông xóm của loài người, chỉ riêng chuyện này đã chạm đến điểm mấu chốt của nhân tộc, cũng vi phạm quy định của Thánh Địa , tội không thể dung tha! Cho nên, hiện tại ta muốn dẫn hắn về Thánh Địa tiếp nhận phán xét, nếu như Sài đại soái muốn bao che cho hắn, vậy thì ta cũng không khách khí nữa rồi."
Thiển Y không lùi nửa bước, trượng trúc trong tay nhẹ nhàng gõ lên mặt đất, khí thế trên người nội liễm, lộ ra một loại uy thế vô hình.
Sài phụ nghe vậy cũng không giận, nói: "Thánh nữ các hạ, bổn tọa lúc trước đã nói với ngươi, hôm nay người của Hắc Linh điện đang gây sóng gió nơi biên cảnh, là bọn hắn khu sử thú triều công kích trận doanh cùng thôn xóm của nhân tộc, cùng con ta không hề liên quan. Ngày đó con trai ta nhận được tin tức lập tức dẫn người tới cứu viện, nào ngờ mọi chuyện phát sinh ngoài tầm kiểm soát, cuối cùng chỉ có thể tiếc nuối quay về. Chuyện này đông đảo tướng sĩ nơi biên thành có thể làm chứng, La Thiên tiên viện tả ty nghiệp Hoằng Văn Nho cũng có thể làm chứng. . ."
"Sài đại soái, ta là người mù, không phải kẻ ngu."
Thiển Y thanh âm lành lạnh, mang theo nét trào phúng nhè nhẹ: "Thú triều lần đó thật sự rất kỳ quái, nhiều thôn xóm như thế không công kích, cứ nhằm vào thôn xóm của Vân Phàm công kích là sao, các ngươi nói xem có kỳ quái hay không? Hơn nữa, các ngươi phái người đuổi giết một tiểu cô nương chính ta đã tận mắt chứng kiến rồi, chuyện đó nên giải thích như thế nào? Không nên nói với ta tiểu cô nương kia thật ra là người của Hắc Linh điện?"
"Đó là loạn đảng!"
Không đợi phụ thân mở miệng, Sài Thiệu Kiệt cướp lời nói: "Vân Phàm tiểu tử kia thương tổn công chúa, xúc phạm luật pháp của đế quốc, mà tiểu cô nương kia là thân nhân duy nhất của tên nghịch tặc Vân Phàm, tự nhiên phải đem bắt về quy án. . . Vị sư tỷ này, Thánh Địa từ trước đến giờ không nhúng tay vào chuyện của đế quốc, chẳng lẽ ngươi muốn thay Thiên Khung Đế quốc lập ra luật pháp khác sao !"
"Sư tỷ? Ai là... sư tỷ của ngươi? Ác đồ như ngươi lại dám xưng là sư đệ của ta sao?"
Không để ý đến vẻ mặt xấu hổ của Sài Thiệu Kiệt, Thiển Y ngược lại hờ hững nói: "Sài gia phụ tử quả nhiên bất phàm, năng lực đổi trắng thay đen, đảo ngược thật hư , quả thực còn cao thâm hơn so với tu vi cảnh giới của các ngươi. Chỉ tiếc, mặc dù ta mù mắt, nhưng tâm còn không mù, mặc cho các ngươi xảo ngôn lệnh sắc như thế nào, cũng đừng hòng lừa gạt được ta!"
"Ngươi. . ."
Sài Thiệu Kiệt thẹn quá thành giận, Sài phụ thân thủ giữ hắn lại nói: "Thánh nữ các hạ, bổn tọa trấn thủ biên quan nhiều năm, tung hoành chiến trường, chém giết vô số kẻ địch, mà nay ngươi lại nghe tin từ một phía, đã muốn bắt con ta xử tội! Bổn tọa cũng muốn xem xem Thánh Địa xử sự thế nào? Thuận tiện muốn hỏi thế nào là thiên địa đại nghĩa?"
Thiển Y nghe vậy, vẻ mặt vẫn không đổi: "Ta chưa động thủ với các ngươi, đã là nhẫn nhịn lớn nhất rồi, thị phi đúng sai tự có phán xét, nếu như các ngươi cho rằng mình không sai, trở về đối chất thì có làm sao."
"Đối chất dĩ nhiên là có thể."
Sài phụ cố nén tức giận nói: "Nhưng hiện tại, con ta đang trong thời khắc quan trọng để tiến giai, lần này tới Cấm Đoạn sơn mạch chính là muốn bắt linh thú cho hắn, không biết Thánh nữ các hạ có thể thư thả chút thời gian hay không?"
"Không thể." Thiển Y thản nhiên nói: "Khổ chủ đang chờ một cái công đạo, oan hồn đang đợi một món nợ máu, bọn họ không chờ được, cũng không muốn chờ đợi."
"Công đạo? Công đạo là cái gì?"
Sài phụ đột nhiên tức giận, hư ảnh hóa thân sát khí vờn quanh: "Bổn tọa vì Đế quốc trấn thủ biên quan mấy chục năm, đây chính là công đạo! Bổn tọa vì nhân loại ngăn trở thú triều xâm nhập, đây chính là công đạo! Ngươi hiện tại dám nói công đạo với bổn tọa hay sao? Ngươi có thể đại biểu cho công đạo hay sao? Ngươi nghĩ ngươi là ai chứ! ?"
"Ta chính là ta, ta tên là Thiển Y, ta tất nhiên không thể đại biểu cho công đạo."
Thiển Y thanh âm rất nhẹ, cũng rất kiên định: "Ta chỉ biết thiếu nợ phải trả tiền, giết người thì đền mạng. . . Đây chính là công đạo mà ta nhắc đến."
Không có nửa câu dài dòng!
Gặp gỡ phải một viên đá đẩy không đi, phá không được, Sài phụ đã mất đi sự kiên nhẫn.
"Tiên thuật Luyện Ngục!"
Một tiếng quát vang, hư ảnh biến lớn, một đạo huyết quang tràn ngập, hóa thành luyện ngục chiến trường, đem Thiển Y bao phủ bên trong.
Thiên quân giao phong, vạn mã cuồng loạn!
Máu tanh lan tràn, giết chóc vô tình!
Nhưng Thiển Y tâm luôn tĩnh lặng, không hề dao động chút nào.
Chỉ thấy nàng cầm trượng trúc điểm nhẹ, một đạo khí tức thanh linh tuôn ra, phảng phất gột rửa toàn bộ dơ bẩn trên thế gian này, chỉ để lại một mảnh thanh lãng!
Đáng tiếc trong lúc Thiển Y phá tan luyện ngục, Sài gia phụ tử đám người đã sớm mất đi tung tích.
". . ."
Thấy mọi chuyện biến hóa như vậy, Thiển Y khẽ nhíu mày, cảm nhận phương hướng Sài gia phụ tử ly khai. Nhưng ngay lúc nàng định đuổi theo, nơi xa núi rừng có một đạo thiểm điện vang lên, để cho nàng phải dừng bước ngóng nhìn.
Khí tức này lại mang theo ý cảnh phi thường kinh khủng!
Cho dù Thiển Y không thể nhìn thấy gì, cũng có thể cảm nhận được tim đập nhanh hơn.
. . .
————————————
Trên vách đá, cuồng phong gào thét!
Lúc này, Vân Phàm độc thân mà đứng, sắc mặt bình tĩnh ngẩng đầu ngắm thiên không. Ở trên đỉnh đầu của hắn, phong linh hoàn tản ra trận trận quang mang tinh khiết, chợt minh chợt diệt, giống như tiết tấu hô hấp, phảng phất sinh mệnh luật động.
Vô thượng là gì?
Chí cao chính là vô thượng!
Cửu chính là cực, cửu chính là tôn, cửu chính là chí tôn chí cao. Vì vậy, tiên đạo tu sĩ có thể ở phong linh hoàn mở ra chín cái không gian, đã là cực hạn mà thần hồn cùng phong linh hoàn có thể thừa nhận được.
Nhưng mà, Vân Phàm đã phá vỡ cực hạn này, mạnh mẽ khai mở không gian thứ mười.
Nếu như nói, phong linh cửu số, là tiên cơ vô thượng, như vậy phong linh thập số, có thể nói là vượt trên cả vô thượng.
Không sai! Vân Phàm đã thành công, thật sự thành công!
Hắn dùng sự bền bỉ cùng kiên trì, chứng minh cố gắng của hắn là đáng giá .
Phong linh không gian, mười cái quang cầu diễn biến ra thập phương không gian, lấy thần hồn môi giới, cộng hưởng lẫn nhau, đạt đến một loại thăng bằng kỳ diệu. Hơn nữa, thập phương không gian độc lập tồn tại, vừa tựa như nhất thể, để Vân Phàm có cảm giác huyết mạch tương liên, chỉ cần tâm niệm vừa động, có thể rõ ràng nắm giữ hết thảy biến hóa trong không gian!
Thần hồn cửu chuyển, thập phương thành giới.
Tiên cơ vô thượng, vượt trên vô thượng.
Vân Phàm không nhịn được hét lên một tiếng , như muốn phát tiết nỗi buồn khổ những ngày qua.
Có tiên đạo căn cơ cường đại như vậy, hắn càng thêm tin tưởng, dựa vào cố gắng của mình, cuối cùng có một ngày có thể trở thành cường giả trên cõi đời này, có thể bảo vệ người bên cạnh mình. . . Không còn bi thương, không còn chia ly.
"Ong ong ~~~ "
Giữa không trung, mây mù cuồn cuộn, trong đó có lôi quang chớp động.
Đang lúc Vân Phàm kích động, trong lòng sinh ra một tia cảnh báo!