Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 111: Tìm kiếm toàn thành



Phòng ở của Samantha là của tạp chí Dung Nhan mua, là phúc lợi cho chủ biên, chẳng qua chỉ có quyền được ở, nằm ở khu biệt thự ven biển, tuy rằng không lớn, nhưng hoàn cảnh tuyệt đẹp, ở HongKong cũng có giá hơn ba mươi triệu đô HongKong.

Lái xe đưa Samantha về nhà, sau khi xuống xe thì mở gầm sau xe, lấy ra vài món quà của cao ốc Cảnh Tinh, đi theo phía sau Samantha vào nhà. Bỗng nhiên, có ba tên che mặt lao ra từ góc tối lao ra, một tên cầm gậy đánh vào gáy của lái xe, người lái xe này thật ra là lái xe kiêm bảo tiêu của Samantha, cũng đã học qua võ, phản ứng cũng rất nhanh, khi nghe thấy tiếng bước chân của chúng, theo bản năng nghiêng người quay đầu lại xem xảy ra chuyện gì, nên may mắn tránh khỏi cú đánh sau gáy, cây gậy đánh vào vai anh ta, làm đau đến mức rớt luôn hộp quà trên tay xuống. Samantha lúc này cũng nghe được tiếng động, quay đầu lại nhìn thấy hai tên bịt mặt đánh về phía mình, kinh hãi hét ầm lên, người lái xe cũng khá là dũng mãnh, không để ý đến chỗ đau trên vai, nhào tới chụp lấy hai tên bịt mặt kia, hét lớn: "Tiểu thư chạy mau" Hai tên kia cũng không đề phòng, nên bị ngã xuống đất.

Samantha chưa bao giờ gặp chuyện này, cho nên bối rối không biết chạy đâu, hơn nữa nàng mặc váy cùng với giầy cao gót, cho dù muốn chạy nhanh cũng chạy không được. Móc chìa khóa ra chạy về hướng cửa nhà, nhưng mà bởi vì quá khẩn trương, nên chìa khóa cửa chưa tìm được mà đã đánh rơi cả chùm chìa khóa xuống đất.

Tên bịt mặt cầm gậy dẫm lên người lái xe, đánh một cái lên đầu, làm cho người lái xe nhất thời hôn mê, nhưng tay vẫn nắm chặt lấy chân của hai gã bịt mặt kia, làm cho hai tên này nhất thời không dậy nổi. Mục tiêu của chúng chủ yếu là Samantha, tên cầm gậy sợ Samantha bỏ chạy, cho nên ném gậy, chụp lấy Samantha đang lấy chìa khóa, móc ra trong túi một cái khăn bịt lên mặt nàng, trong khăn hiển nhiên là có thuốc mê rồi, Samantha không kịp giãy dụa vào cái đã mất đi lí trí, ngã gục xuống người của tên kia.

Tên này cõng Samantha tên người, sau đó nói với hai tên kia: "Đi nhanh..."

Hai tên kia hung hăng đạp cho lái xe mấy cái, rốt cục cũng thoát được, đứng lên đi theo tên kia. Lái xe bị bọn chúng đá mấy cái, nhất thời tỉnh lại, cắn răng đuổi theo, một tên bịt mặt nghe tiếng chân, móc ra một khẩu súng lục có gắn ống giảm thanh, bắn một phát về phía người lái xe. Chẳng qua, do không muốn bắn chết người, nên chỉ bắn lên đùi lái xe.

Lái xe nhất thời ngã xuống đất, trơ mắt nhìn bọn chúng nhét Samantha vào trong một chiếc xe, rồi chạy như bay. Đùi lái xe trúng đạn, không thể đứng dậy, muốn gọi điện thoại cầu cứu, nhưng điện thoại còn ở trên xe, đành phải cắn răng chịu đau bò lết lại chiếc xe, máu trên đùi anh ta không ngừng chảy ra.

Cảm thấy thân thể càng ngày càng suy yếu, ánh mắt cũng mờ dần, anh ta cố gắng hết sức mở cửa xe, cầm lấy điện thoại. Vốn anh ta muốn báo cảnh sát, nhưng khi cầm điện thoại lên đã cảm thấy không thể kiên trì nổi, liều mạng dùng chút sức lực cuối cùng nhấn nút gọi lại, trong lúc ngã xuống đã kịp đè lên còi xe ô tô...

Thạch Thiên sau khi nói chuyện với Pirnie và Rhea xong, thì về nhà, Thạch Hiểu Mẫn và Thạch Lệ đều đã trở về phòng ngủ. Thạch Thiên tắm rửa một cái, chuẩn bị ngã xuống giường ngủ, tiến vào mộng đẹp, thì nghe tiếng Thạch Hiểu Mẫn gõ cửa đùng đùng đùng, còn quát: "Thạch Thiên, dậy mau…"

Thạch Thiên tức giận rời giường, mở cửa hỏi: "Cái gì? Có phải mộng du không?"

Trên mặt Thạch Hiểu Mẫn đầy lo lắng, nói: "Lái xe của Samantha tiểu thư vừa gọi điện cho tôi, nhưng không lên tiếng, tôi sợ Samantha tiểu thư gặp chuyện ..."

Thạch Thiên giật mình: "Không phải là gọi lộn số, nên không nói gì đã cúp máy?"

Thạch Hiểu Mẫn vội la lên: "Anh ta không cúp máy, nhưng trong điện thoại có tiếng rất lạ, giống như tiếng còi xe ô tô vậy, anh ấy không thể đùa vào lúc trễ thế này được, gọi điện cho tôi chỉ để làm vậy. Nhất định là đã xảy ra chuyện..."

Lúc này, Thạch Lệ cũng nghe tiếng vang chạy ra khỏi phòng, hỏi Thạch Hiểu Mẫn đã xảy ra chuyện gì, Thạch Hiểu Mẫn cũng kể lại một lần, Thạch Lệ nghe xong liền hiểu đã xảy ra chuyện gì, chẳng qua, nàng bình tĩnh hơn Thạch Hiểu Mẫn, cũng có kinh nghiệm hơn, lập tức kêu Thạch Hiểu Mẫn lấy điện thoại gọi cho Samantha.

Thạch Hiểu Mẫn hồi phục tinh thần, vội gọi điện thoại cho Samantha, nhưng không ai trả lời.

Thạch Thiên mỗi ngày đều đi theo Samantha, quen thuộc người lái xe ấy còn hơn cả Thạch Hiểu Mẫn, cảm thấy người này không phải loại thích đùa giỡn, Samantha không nghe điện thoại cũng không hợp lý, nghĩ thầm, có lẽ thật sự đã xảy ra chuyện rồi, thở dài nói: "Cô có biết địa chỉ của Samantha không? Để tôi đi xem thử".

Thạch Hiểu Mẫn đã từng đến nhà Samantha nên biết, vội vàng nói địa chỉ cho Thạch Thiên sau đó nói: "Tôi cũng đi nữa".

Thạch Lệ nói: "Cùng đi đi, chị lái xe đưa mọi người đi".

Thạch Thiên lắc đầu nói: "Đi xe chậm lắm, tôi đi là được" Nói xong, trở về phòng mặc quần áo, mở cửa sổ trực tiếp nhảy xuống.

Thạch Lệ và Thạch Hiểu Mẫn tuy rằng biết Thạch Thiên nhảy lầu sẽ không có chuyện gì, nhưng tận mắt thấy vẫn cảm thấy run sợ trong lòng, vội chạy đến cửa sổ nhìn xung quanh, nhưng đã không thấy hình bóng của Thạch Thiên đâu.

Thạch Hiểu Mẫn không yên lòng, nói: "Chị, chúng ta cũng đi thôi". Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Thạch Lệ gật đầu, hai chị em về phòng thay đồ, rồi vội vàng đi xuống lầu, lái xe đến nhà Samantha, bởi vì chưa biết đã xảy ra chuyện gì, nên không báo cảnh sát.

Thạch Thiên chạy đến gần khu biệt thự nhà Samantha, chợt nghe thấy tiếng còi xe, không chút nghĩ ngợi liền vọt theo hướng âm thanh, quả nhiên đến trước cửa biệt thự của Samantha có một chiếc xe đang đậu, mà lái xé đã gục trên tay lái, liền lôi hắn ra khỏi xe đặt lên mặt đất, vết thương trên đùi hắn vẫn còn đang chảy máu, chẳng qua không quá nghiêm trọng, vội điểm huyệt đạo cầm máu ở đùi, rồi vận công giúp hắn chữa thương.

Người lái xe quả thật đã mất máu rất nhiều, nếu Thạch Thiên đến chậm thì sợ rằng đã nguy hiểm đến tính mạng, mặc cho Thạch Thiên có thần công cái thế, thì cũng phải gần chục phút mới cứu tỉnh được hắn. Thân thể của lái xe tuy đang suy yếu, nhưng nhìn thấy Thạch Thiên cũng chấn động tinh thần, thều thào nói: "Mau... mau báo cảnh sát... Samantha tiểu thư bị bắt cóc..."

Thạch Thiên sẽ đi báo cảnh sát? Đáp án dĩ nhiên là không rồi, vận công hồi phục thể lực cho lái xe, hỏi: "Bọn chúng đi hướng nào? Lái xe gì?"

Lái xe coi như cũng thông minh, lúc ấy đã kịp nhớ lại số xe, vội nói cho Thạch Thiên biết số xe cùng với loại xe cũng như hướng đi, sau đó thúc giục Thạch Thiên báo cảnh sát. Thạch Thiên thấy lái xe mất máu quá nhiều, muốn ôm hắn đến bệnh viện, thì một chiếc xe đã phóng như điên đến trước mặt, người đến chính là Thạch Lệ và Thạch Hiểu Mẫn, nhìn thấy chiếc xe và mặt đất đầy máu, đều chấn động.

Thạch Thiên thấy đến đúng lúc lắm, nói: " Tôi đi tìm Samantha, các người đưa hắn đến bệnh viện" nói xong liền quay đầu bỏ đi.

Thạch Lệ liền hô lên: "Khoan đã!"

Thạch Thiên quay lại hỏi: "Chuyện gì?"

Thạch Thiên đưa cái điện thoại của Thạch Hiểu Mẫn cho Thạch Thiên, nói: "Cầm điện thoại của Hiểu Mẫn theo, có chuyện gì thì gọi cho tôi".

Thạch Thiên cũng không từ chối, cầm điện thoại nói: "Cũng được, tôi đi tìm chiếc xe đã bắt Samantha, chẳng qua, đường HongKong rất phức tạp, xe lại nhiều. Phỏng chừng chiếc xe kia đã đi được nửa giờ, tôi không nhất định có thể tìm ra, cô hỏi bên giao thông xe có thấy chiếc xe này không, có gì thì cứ liên lạc với tôi".

Thạch Lệ gật đầu, lại nói: " Thạch Thiên, tôi còn có một chuyện cần muốn nói".

Thạch Thiên lại hỏi: "Chuyện gì nữa?"

Thạch Lệ dặn dò: "Đừng giết người, dù sao tôi cũng là cảnh sát".

Thạch Thiên biết nàng vẫn lén giúp mình, trong lòng vẫn thấy dày vò, cho nên không muốn tăng thêm phiền não cho nàng, vì thế gật đầu, vù một cái, không thấy người đâu.

Thạch Lệ lại cẩn thận hỏi biển số xe cùng với hình dạng chiếc xe, sau đó cùng Thạch Hiểu Mẫn đưa lái xe lên xe của mình, kêu Thạch Hiểu Mẫn chạy đến bệnh viện, còn nàng ở đây, gọi điện cho Lưu Ngọc San, không lâu sau, trong điện thoại truyền ra giọng nói của Lưu Ngọc San: "Thạch cảnh quan, đã trễ như vậy rồi còn có chuyện gì?" Thạch Lệ bình thường cũng ít gọi điện cho nàng, chứ đừng nói là trễ như vậy, cho nên đoán rằng nhất định đã xảy ra chuyện.

Thạch Lệ nói đại khái tình huống ra, sau đó nhờ Lưu Ngọc San tìm chiếc xe đã bắt Samantha đi, nhờ nàng liên hệ với bên giao thông, truy tìm hành tung chiếc xe này.

Lưu Ngọc San nghe Thạch Lệ nói xong cũng giật mình, chuyện này cho dù xảy ra với người bình thường cũng đã đủ lớn rồi, huống chi là xảy ra với Samantha, phải biết rằng Samantha tuy rằng đã không còn làm người mẫu, nhưng nàng làm chủ biên của một tạp chí nổi tiếng, coi như cũng là nhân vật của công chúng rồi, hơn nữa còn là người nước ngoài, nếu không giải cứu kịp, gây ra hậu quả nghiêm trọng, thì cảnh sát HongKong sẽ chịu một áp lực vô cùng lớn, đương nhiên không dám chậm trễ, vội vàng đáp ứng. Cúp điện thoại của Thạch Lệ xong, nàng liền liên lạc với bên giao thông, yêu cầu toàn thành lập tức tìm kiếm chiếc xe này, nhanh chóng báo cáo lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.